Thời gian giao hàng rất đúng hẹn, nhà hai người đã nếm thử rồi.

Nói chính xác hơn là sau mỗi bữa ăn thì phủ bọn họ đều dùng bánh mứt của tiệm Ngon Nhất Vùng để làm món tráng miệng. Quả thật là không chê vào đâu được, vô cùng ngon miệng.

Về vấn đề giao hàng đúng hẹn, đó là do Xích Miên đã bàn bài với hai nhà Thái sư và Thái phó rồi định ra. Căn cứ theo ngày diễn ra lễ đăng cơ của Tân hoàng mà sắp xếp. Nhờ sự khéo léo đó nên Xích Miên được Lê Nhi và Dung Chấn khen ngợi không ngừng.

Bánh mứt của tiệm bánh đều là bánh mứt tươi được làm từ hoa quả nguyên chất. Do đó Xích Miên hiểu rõ, thời điểm ăn ngon nhất chính là khi bánh mứt vừa làm xong.

Vì vậy, khi Xích Miên biết Lê Nhi và Dung Chấn muốn đặt bánh mứt của mình làm lễ vật để dâng lên cho Thánh thượng nhân dịp lễ đăng cơ thì cô đã hỏi rõ ngày giờ để tính toán kỹ càng.

Mặc dù hoàng đế sẽ không ăn ngay lập tức khi vừa nhận được lễ vật, nhưng nếu Xích Miên sắp xếp được việc mang bánh mới làm xong tới sát giờ, thời gian còn lại bánh mứt vẫn sẽ ngon hơn là cô mang nó tới đây từ lâu.

Thành thật mà nói, Xích Miên dụng tâm như vậy cũng có lòng riêng. Nếu như Hoàng đế có thể thốt ra dù chỉ một chữ để khen ngợi bánh mứt của cô, nhất định chữ đó sẽ trở thành cái biển quảng cáo sống.

Khi ấy, cô không cần phải nhọc lòng suy tới tính lui bảy bảy bốn chín cách thu hút khách hàng, mà khách hàng sẽ tự động tìm tới tiệm của cô.

Tuy nói vậy, nhưng Xích Miên cũng không dám ôm hi vọng với chuyện đó. Bậc vua chúa, một lời như vàng như ngọc, đâu phải cô cứ muốn là được, thuận theo tự nhiên thôi.

Dù vậy, trăm ngàn lần Xích Miên không ngờ tới, tâm lý cầu may của cô lại trở thành hiện thực.

“Tân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Trên ngai vàng, một người đàn ông tuấn tú, toàn thân tràn đầy hơi thở cao quý khẽ gật đầu với chúng thần. Gương mặt lộ ra đôi phần hờ hững: “Chúng ái khanh hãy bình thân đi.”

Thái giám đứng bên cạnh thấy vậy thì hắng giọng một tiếng rồi cất giọng oang oang: “Đại lễ đăng cơ đã xong. Mời chư vị đại thần an tọa, sau đó dâng lên lễ vật đại biểu cho tấm lòng của các vị đối với Hoàng thượng.”

Các bá quan văn võ nghe vậy thì uốn gối, cúi đầu: “Chúng thần đa tạ long ân của Hoàng thượng.”

Từng đại thần đều lần lượt đứng lên dâng lên lễ vật mình đã mang theo. Đương nhiên là báu vật hiếm lạ nhiều không kể siết, thế nhưng không có bất cứ ai thấy hoàng thượng nở một nụ cười nào hay tỏ vẻ hài lòng. Bấy giờ, cũng đã tới lượt của Thái sư và Thái phó.

Tất nhiên, Thái sư và Thái phó không phải cứ tặng mỗi bánh mứt cho hoàng thượng được. Nếu thật sự làm như vậy, đó quả thật là chuyện đáng chê cười nhất trong năm nay rồi đấy.

Thái giám thấy Thái sư Lê Hùng đứng dậy thì liền cầm danh sách đọc to: “Thái sư Lê Hùng dâng tặng hoàng thượng san hô trăm năm ở Long Hải, nội đan của thú dữ đã tu luyện chục năm cùng với bánh mứt hảo hạng tuyệt hảo.”

Lễ vật của đại thần mang vào trong cung cấm dâng tặng hoàng thượng đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của các cung nhân.

Vì để tránh trường hợp có người dụng tâm hiểm ác, muốn lẫn lộn đồ vật dơ bẩn vào bên trong nên lễ vật dâng lên đều được các đại thần báo lên trước, sau đó lập sẵn danh sách rõ ràng và trước khi mang vào cung cũng đã được thị vệ cận thân của hoàng thượng kiểm tra gắt gao.

Lúc này, Thái sư Lê Hùng nhanh chóng ngồi dậy, cầm lấy lễ vật từ tay của người hầu đang đứng ở phía sau mình rồi bước ra giữa đại điện: “Muôn tâu Thánh thượng. Nay nhân dịp Thánh thượng đăng cơ, vạn người vui sướng, thiên hạ được phúc. Thần xin mạo muội kính dâng lên phần lễ vật này, xem như là chung vui cùng lê dân bá tánh. Bởi từ đây, đất nước ta đã có thêm được một vị vua anh minh thần võ như Bệ hạ đây.”

Thái phó Dung Chân trợn mắt, ông già Lê Hùng này vẫn dẻo miệng như ngày nào, quả thật là nịnh hót vô cùng trôi chảy. Cũng khó lòng tránh khỏi việc khiến cho người khác nghi ngờ rằng chức vị Thái sư hiện tại là do thực lực Lê Hùng đạt được hay là do cái miệng già nua ấy làm nên trò.

Thái sư Lê Hùng thấy được tầm mắt của Thái phó Dung Chân thì liền âm thầm cười trộm, lão Dung Chân lại đang ganh tị với ông đây mà.

Vốn dĩ ngày xưa, khi Vĩ Quan Thức Cận đế còn tại vị đã tổ chức một cuộc thi cho hai người. Nói rõ ngọn ngành thì Thái sư Lê Hùng, Thái phó Dung Chân và Vĩ Quan Thức Cận đế chính là bạn nối khố của nhau. Một người lên ngôi vua còn hai người kia lại trung thành đi theo phò tá cả đời người. 

Tuy bên ngoài thì chức vị Thái sư và Thái phó có sự chênh lệch về địa vị khá nhiều, nhưng trên thực tế thì quyền hành trên triều của hai người bọn họ đều ngang ngửa nhau, đồng thời cũng không hề tị nạnh nhau chút nào.

Ngày xưa, Vĩ Quan Thức Cận đế tổ chức cuộc thi đó chỉ là vì một đất nước không thể có hai Thái sư được, nên đành dùng cuộc thi ấy để quyết định chức vị cho hai người bạn của mình.

Việc Thái phó Dung Chân không giỏi văn nên thua Thái sư Lê Hùng văn võ đều thông đã bị ém nhẹm xuống, có điều ở trong lòng Thái phó Dung Chân thì sự việc ấy vẫn khiến cho ông khó lòng mà nguôi ngoai. Hai người bọn họ như hai lão già hồi xuân, gặp nhau là khắc khẩu nhưng đồng thời lại quý trọng nhau hơn bất kỳ ai khác.

Hoàng thượng trên ngai vàng khẽ nhếch môi, gương mặt biểu hiện sự hứng thú: “Ồ, bánh mứt ư? Loại nào đấy Thái sư?”

“Muôn tâu hoàng thượng, chính là mứt dẻo được thiết kế riêng ạ.”

“Nào, mang lên đây trẫm nếm thử xem.”

Mọi người đều rất kinh ngạc bởi hành động của Tân hoàng, nhưng trên hết bọn họ cũng rất tò mò rằng loại mứt dẻo của Thái sư dâng tặng cho Tân hoàng sẽ mỹ vị đến mức nào được. Bởi tất thảy mọi người đều biết rõ, mứt dẻo chỉ là một loại đồ ăn vặt vừa chua vừa chát, hoặc là quá ngọt.

Nói chung hương vị của hoa quả vẫn quá nồng, trong quá trình làm khó lòng mà xử lý được hết các khuyết điểm của loại quả ấy. Nếu khi ăn sống, xoài chua còn có thể chấm muối để khắc chế đi phần nào, làm tăng vị ngon của xoài nhưng nếu ăn mứt dẻo xoài thì vị chua đó không thể khắc chế được bằng bất cứ cách nào cả. Do đó, mứt dẻo thật sự là một loại đồ ăn vặt không được ưa chuộng quá nhiều.

Đợi cung nhân bên cạnh dùng trâm thử độc và ăn thử rồi, Hoàng thượng mới có thể ăn.

“Ngon lắm. Mứt dẻo này có hương vị rất giống với loại mứt dẻo mà trẫm luôn mong nhớ, Thái sư quả thật có lòng rồi. Người đâu, thưởng cho Thái sư bức tranh chữ mà sáng nay trẫm vừa mới họa xong.”

Tuy người dâng tặng lễ vật nhiều vô số kể, nhưng người được Thánh thượng mở miệng rồng khen ngợi lại còn được thánh thượng ban thưởng thì xưa nay ít ỏi vô cùng. 

Trong nhất thời, mọi người đều nhìn Thái sư với ánh mắt hâm mộ và ghen tị. Chỉ duy có bản thân Thái sư Lê Hùng và Thái phó Dung Chân đều đang lẳng lặng suy nghĩ, trong đầu tính toán không ngừng.

Xích Miên hơi mơ màng sau giấc ngủ trưa chập chờn, cô ngồi dậy nhìn xung quanh. Sao hôm nay tiệm bánh của cô vắng lặng thế nhỉ?

Xích Miên vén tấm mành tre lên rồi ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn trời thì giờ này đã là xế chiều, tiệm bánh sẽ khá đông đúc. Xích Miên cảm thấy khó hiểu, cô nhanh chóng ngồi dậy, bước ra gian ngoài xem tình hình bên dưới của tiệm bánh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play