Đến khi bước chân được xuống giường bệnh thì Tuấn Tú đã bị thầy kéo đi học hành miệt mài ngày đêm, hết học văn rồi đến học võ. Nào là cưỡi ngựa bắn cung, nào là múa gươm phi kiếm, nào là phòng vệ tấn công…
Lúc học hành gần như tạm ổn rồi thì Vĩ Quan Thức Cận đế muốn đi ngao du sơn thủy cùng với Hoàng hậu của mình, ném hết công vụ trên triều cho Tuấn Tú gánh vác, ngay cả ngai vàng cũng không thèm ngồi nữa mà đẩy luôn cho anh.
Hết cách với cha mẹ của mình, Tuấn Tú đành nhẫn nại thêm một thời gian nữa để chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ, bởi đất nước không thể một ngày không có vua.
Lo liệu mọi thứ ổn thỏa thì Tuấn Tú lập tức đến tìm Xích Miên, có trời mới biết được anh nhớ nhung cô nhiều đến thế nào.
Từng cái nhăn mày, từng nụ cười, từng câu nói của Xích Miên như in sâu vào trong tâm trí của Tuấn Tú, khiến cho anh không ngày nào không nhớ đến cô cả.
Xích Miên gật đầu, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, trầm trồ không ngớt, vẻ mặt khó thể tin được đây là sự thật.
Tuấn Tú thấy thế cũng chỉ cười trừ, cô gái này nội tâm quá sâu, anh không thể nhìn thấu được. Chỉ là có một điều anh biết rất rõ, Xích Miên không phải là một cô gái đơn giản.
Từ thái độ cẩn trọng của tất thảy người phục vụ trong tiệm bánh cho đến cách bày trí, cách thức kinh doanh và chiến lược thu hút khách hàng đều cho thấy được Xích Miên là một người thông minh lại có tâm tư kín đáo vô cùng.
Có điều Tuấn Tú không hề cảm thấy Xích Miên có ác ý gì với mình, hơn nữa anh cũng không nghĩ rằng hơn một năm trước, Xích Miên đã biết được anh là Thái tử và tiếp cận anh vì mưu đồ sâu xa nào đó. Tuấn Tú nhớ rất rõ, khi ấy Xích Miên có nói, nếu anh không thể đỗ đạt công danh thì về làm ông chủ tiệm bánh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT