Dung Chấn xoa cằm, anh sẽ chọn vài món chiêu bài của tiệm bánh này, anh muốn thử xem nó ngon đến đâu mà cô con gái nhà Thái sư lại khen nức khen nở như vậy. Thật là khiến cho anh tò mò vô cùng, bởi cho dù có ngon thì chẳng lẽ còn có thể ngon hơn đầu bếp trong cung cấm hay sao?

Dung Chấn vừa quan sát tiệm vừa chờ đợi món ăn, anh phải cảm thán một điều là phục vụ ở tiệm bánh này làm việc rất nhanh nhẹn và trôi chảy. Không bao lâu mà trên bàn đã có đầy đủ các món anh gọi.

Không chần chừ thêm, Dung Chấn nhanh chóng nếm thử.

Bấy giờ, Xích Miên đang nằm nghiêng mình trên ghế gỗ dài đã được lót bông bên dưới. Từ phòng cao nhất tiệm bánh này, Xích Miên có thể quan sát khách khứa ở tầng trệt của tiệm đang qua lại.

Tiếng gõ cửa vang lên làm Xích Miên thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân: “Bà chủ, bên dưới có một vị khách muốn tìm bà chủ để thương lượng. Nghe nói là ngài ấy muốn đặt số lượng lớn.”

Xích Miên ngáp một cái: “Chị biết rồi. Em mời khách vào phòng trà đi, chị sẽ đến ngay.”

Xích Miên suy đoán, vị khách đó là con trai của Thái phó Dung Chân - Dung Chấn.

Tháng trước, Lê Nhi - cô con gái rượu của Thái sư Lê Hùng đã ghé tiệm bánh của Xích Miên nhân lúc đi ngang qua nơi này, nghe đâu là Lê Nhi đang trên đường đi lễ Phật.

Bởi nghe được tin đồn rằng ở huyện này, tiệm bánh Ngon Nhất Vùng của Xích Miên là ngon nhất nên Lê Nhi đã ra lệnh cho người hầu ghé dùng thử.

Mhông ngờ lúc ăn xong, Lê Nhi còn mua thêm rất nhiều để mang về, hơn nữa không tiếc lời khen ngợi Xích Miên tài giỏi ra sao.

Đương nhiên là Xích Miên cũng phải dành thời gian ra để gặp con gái rượu của Thái sư, hai người nói chuyện qua lại cũng xem như là hòa hợp hay có thể nói là Lê Nhi rất thích Xích Miên.

Có lẽ khi về kinh thành, Lê Nhi đã giúp Xích Miên quảng bá miễn phí nên ngày hôm nay, ngay cả người con trai độc nhất của Thái phó Dung Chân cũng đến đây rồi.

Dung Chấn được phục vụ dẫn đến một căn phòng trên lầu ba, trên cánh cửa là hai chữ “Phòng Trà” rất to đập vào mắt Dung Chấn.

Vào bên trong, Dung Chấn quan sát xung quanh và cảm thấy thoải mái vô cùng. Cách bày trí của phòng trà hệt như một khu vườn nhỏ mát mẻ. Trong góc phòng còn có một hòn giả sơn với nước chảy róc rách vờn quanh, bốn bức tường gỗ cũng được trang trí vô cùng tinh xảo, tạo nên một bức tranh thôn quê đầy êm dịu.

Bấy giờ, Dung Chấn mới hiểu lý do tại sao, ngoài việc khen ngợi món ăn ở tiệm Ngon Nhất Vùng này thì Lê Nhi còn ca ngợi bà chủ của tiệm bánh rất nhiều. Ngay cả anh cũng muốn thốt ra lời tán thưởng, lại càng tò mò hơn về bà chủ. Một người thế nào mà có thể vừa nấu ăn ngon, vừa có tính thẩm mỹ cao thế này.

Bên kia, Xích Miên ngồi dậy sửa sang lại chiếc váy. Đây chính là loại váy do cô tự thiết kế, kiểu dáng có chút uyển chuyển, tinh xảo hơn so với kiểu váy ở nơi này, nhưng cũng không quá khác biệt.

Vốn dĩ là phụ nữa thì không một ai lại không thích làm đẹp, Xích Miên cũng vậy. Tuy nhiên, cô cũng biết tiết chế, không cần thể hiện sự khác biệt quá nhiều, nếu không sẽ chuốc lấy họa không chừng.

Xích Miên bàn bạc với Dung Chấn hơn nửa ngày trời, cuối cùng thì việc làm ăn cũng đã xong xuôi. 

Chuyện là Tân hoàng sắp đăng cơ. Theo luật ngầm thì sở thích của Thánh thượng là bí mật, nhưng dường như vị Tân hoàng kia cũng không muốn che giấu.

Nên các đại thần thân cận đều biết, Tân hoàng rất thích các loại bánh mứt, vì vậy bọn họ mới hao tâm tổn trí một phen để chuẩn bị lễ vật. Ráo riết tìm kiếm tại các trà quán những loại mứt ngon để dâng lên cho Tân hoàng.

Xích Miên khẽ gật đầu một cái với Dung Chấn rồi đứng dậy: “Thế thì cứ thống nhất như vậy, Dung thiếu gia đi thong thả nhé. Mong ngài thứ lỗi cho dân phụ vì không thể đưa tiễn, do trong tiệm hãy còn bề bộn công việc. Xin cáo từ!”

Trong phút chốc, Dung Chấn không kịp nghĩ gì thêm đã đưa tay ra giữ Xích Miên lại. Bỗng anh có cảm giác, người phụ nữ đứng trước mặt anh là một nàng tiên, nếu anh không vươn tay giữ lại thì cô sẽ bay đi mất.

Xích Miên kín đáo chau mày, nhưng bề ngoài cô vẫn rất bình tình. Cô thong thả giằng cánh tay ra khỏi tay Dung Chấn, sau đó cất giọng nhỏ nhẹ hỏi rằng: “Chẳng hay ngài có việc chi cần căn dặn ạ?”

Bấy giờ, Dung Chấn mới nhận ra hành vi thất lễ của mình, anh cảm thấy lúng túng mà ho khan vài tiếng. Không hiểu tại sao, từ lúc nhìn thấy Xích Miên đến giờ đầu óc anh cứ lơ lửng đâu đâu.

“Thất lễ quá, xin lỗi nàng rất nhiều, tôi thật sự không cố ý. Chỉ là, tôi vừa gặp nàng đã cảm thấy rất thân thuộc, dường như chúng ta quen biết từ lâu rồi. Vì vậy mới có hành động thất lễ, tôi không có ý xấu, mong nàng thứ lỗi, chớ phật lòng!”

Xích Miên từ tốn lắc đầu, đáp rằng: "Dung thiếu gia quá khen, dân phụ là người đã có chồng, lại là phận dân thường, nào có diễm phúc quen biết được với ngài. Nếu ngài đã không có việc gì nữa thì dân phụ xin được phép cáo từ, ngài về cẩn thận!”

Nhìn Xích Miên xoay người rời đi, đầu óc Dung Chấn như quay mòng mòng. Đúng vậy, Xích Miên tự xưng là dân phụ chứ không phải là dân nữ, nhưng chồng của cô ấy đâu? Anh đã sớm sai người đi nghe ngóng, tiệm bánh này chỉ có một bà chủ mà thôi.

Dung Chấn rời khỏi phòng trà rồi cất bước xuống tầng trệt, cả người anh lơ lửng như đi trên mây. Một người con gái như thế, nhìn giống như tiên nữ không vướng bụi trần, nhan sắc thanh khiết tuyệt diệu, da dẻ trắng mịn nõn nà, lời ăn tiếng nói khôn khéo mười phần. Nếu nói nàng là con gái nhà quyền quý cũng không phải không thể.

Một người con gái như vậy đã có bến đỗ rồi ư? Chồng cô ấy là ai? Một anh dân phu sao? Hay một vị công tử nào đó?

Ánh mắt của Dung Chấn khẽ lướt qua quầy chính của tiệm bánh rồi không dời đi được nữa. Trên quầy có dán một bức tranh, bên dưới bức tranh có vài dòng chữ to: “Cần tìm người thất lạc. Người trong tranh là chồng của bà chủ tiệm bánh Ngon Nhất Vùng, ai có thông tin xin hãy liên hệ tại tiệm bánh Ngon Nhất Vùng. Bà chủ xin cảm ơn và hậu tạ.”

Thấy thiếu gia nhà mình đơ người, người hầu kế bên lập tức hỏi han: "Thiếu gia, ngài sao vậy? Bức tranh này có gì đặc biệt ư? Ở ngoài cửa cũng có một bức á, bức ngoài cửa còn lớn hơn bức này nhiều. Thật không ngờ là chồng của chủ tiệm bánh nổi tiếng thế này lại bị mất tích, nghe nói tìm lâu lắm rồi, từ lúc mới mở tiệm tới nay cũng chưa tìm thấy.”

Dung Chấn nghe vậy thì liền xoay người rời đi, xem ra là do anh đã bị thu hút quá nhiều bởi thiết kế của tiệm bánh. Ngay cả bức tranh to được dán trước cửa mà cũng không thấy được, thế mà còn mở miệng đi tán tỉnh vợ nhà người ta. Nhưng dường như người trong tranh có chút quen thuộc nhỉ? Hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.

Sau một đoạn nhạc đệm, Xích Miên không hề quan tâm quá nhiều đến Dung Chấn nữa. Hiện tại, điều cô quan tâm nhất là nếu dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, có lẽ Tuấn Tú sắp xuất hiện rồi đấy. Cô cũng muốn xem xem mọi chuyện sẽ thế nào, sau đó mới an bài việc báo thù.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong nháy mắt thì vài tháng cũng đã trôi qua, ngày Tân hoàng đăng cơ cũng đã đến.

Bánh mứt của tiệm bánh Ngon Nhất Vùng được vận chuyển lên kinh thành đúng hẹn, giao tới tận phủ lớn của Thái sư Lê Hùng và Thái phó Dung Chân.

Sau khi nhận được bánh mứt, người đứng đầu của hai phủ lớn lập tức lên đường vào cung tham gia đại lễ đăng cơ của Tân hoàng, cả hai vị Thái sư và Thái phó đều rất vừa lòng với tiệm bánh con nhà mình tìm được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play