Về vấn đề này, Cố Thừa An nói: “Bố vợ quá giàu, con rể rất áp lực, kiếm ít đều thấy mất mặt!”
Đầu tháng 4, đúng là thời điểm vạn vật phục hồi, chỉ có sáng sớm và tối muộn mới hơi se lạnh, ban ngày đã có thể mặc áo sơ mi mỏng.
Ngày nghỉ hiếm hoi, Tô Nhân thay chiếc áo sơ mi màu đỏ mua ở trung tâm thương mại tháng trước, từ cổ áo trở xuống uốn lượn như mép lá sen, thiết kế rất tinh tế, mặc một chiếc váy nửa thân bằng vải satin màu đen, hơi dày, sờ vào rất thích, đi một đôi giày da nhỏ màu đen có khóa cài, một dây giày chéo sang bên kia, chỗ khóa cài làm thiết kế nụ hoa, thêm vài phần tinh nghịch đáng yêu.
Thoa kem bông tuyết cao lên mặt, lại tô một lớp son môi nhạt, tôn lên cả người kiều diễm vô song, cuối cùng xách chiếc túi da nhỏ màu đen: “Đi thôi.”
Cố Thừa An nhìn cô vợ có vẻ rất vui vẻ như sắp đi chơi xa thì cười, bộ dạng này suýt nữa làm anh hoa mắt, theo anh thấy thì bộ quần áo bình thường lại được mặc ra dáng vẻ khiến người khác kinh ngạc.
Lên xe buýt, Tô Nhân nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần thay đổi, từ thành phố sau khi tuyết tan trở nên xanh tươi, lại từ trung tâm thành phố phồn hoa dần đi về phía ngoại ô. Trong lòng cô dần nảy sinh ảo giác đi chơi ngoại ô với Cố Thừa An.
Sau khi xuống xe, Hà Tùng Bình và Ngô Đạt đã đợi sẵn ở đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT