Cố Thừa An lại như không cần để ý đến câu trả lời, nửa chống người dậy tiến lại gần, phủ lên trên Tô Nhân, nhìn đôi mắt xa xăm như núi đại của cô, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, như đang câu dẫn người ta hái lấy, nằm yên tĩnh trên tuyết, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.
Ánh mắt anh lưu luyến, yết hầu lăn lộn: “Em còn nhớ em nợ anh một món quà chứ?”
Tô Nhân nằm trên tuyết, ánh mắt lấp lánh, nhìn anh, rõ ràng là đang suy nghĩ.
“Lần đó em đan áo len cho mọi người trong nhà, chỉ không đan cho anh, em nói là nợ anh một món quà.” Cố Thừa An nhắc nhở.
Hàng mi cong dày run rẩy, Tô Nhân nhớ ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, chờ đợi tiếp theo.
“Vậy hôm nay có thể tặng anh món quà đó không?”
Tô Nhân nhận ra khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức cô có thể nhìn rõ đường nét hàm dưới sắc bén của Cố Thừa An, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng là đôi mắt mày tuấn tú, đôi lông mày như núi cao vút, đôi mắt sâu thẳm như biển, khiến người ta đắm chìm trong đó, đôi môi mỏng hơi mím lại, vốn dĩ phải là vẻ lạnh lùng nhưng lúc này vì khóe môi hơi nhếch lên mà nhuộm một nụ cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play