Ba người đi bắt hươu vẫn chưa quay lại, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi cành cây, tiếng tuyết rơi, Tô Nhân nhìn tuyết trắng xóa khắp nơi, đi loanh quanh, dần dần đi xa rồi tìm một chỗ chơi tuyết.
Cố Thừa An đứng bên cạnh nhìn cô, thấy cô cầm tuyết trên mặt đất lật qua lật lại để chơi, không lâu sau lại viết vẽ trên tuyết.
Dùng cành cây vẽ một người tuyết, đầu tròn và thân hình mập mạp, nhìn thoáng qua, có chút giống người tuyết nhỏ mà cô tự làm trên bệ cửa sổ.
“Thích tuyết đến vậy sao?” Cố Thừa An nhìn cô, Tô Nhân đang ngồi xổm trên mặt đất vẽ tranh, nghiêng người về phía anh, trên nền tuyết trắng xóa, cả người cô như đang phát sáng.
Tô Nhân nghe vậy thì quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên đáp: “Ừ! Anh năm nào cũng được thấy tuyết, anh không hiểu đâu, đây mới là năm thứ hai em được thấy tuyết.”
Cố Thừa An đi đến bên Tô Nhân, ngồi xổm bên cạnh cô, bẻ một cành cây nhỏ, cùng cô vẽ tranh, vẽ cho người tuyết một chiếc mũ quân nhân, tiện thể viết hai chữ bên cạnh người tuyết——Tô Nhân.
“Anh viết tên em làm gì vậy?” Tô Nhân trách anh một câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT