Khâu Nhã Cầm bị hai mẹ con làm phiền không chịu được, đành cầm bản thảo của Tân Mộng Kỳ lên đọc, vừa nhìn vào, một cảm giác quen thuộc ùa đến...

Đọc lướt một lượt, càng thấy quen quen, đọc đến cuối, sắc mặt Khâu Nhã Cầm nghiêm trọng, nhìn là biết không ổn.

Tân Mộng Kỳ nhìn chằm chằm vào Khâu Nhã Cầm trước mặt, trong lòng thấp thỏm không yên, nghĩ sao người này xem một bài viết mà lại không vui, lén kéo kéo vạt áo mẹ, Doãn Chi Yến vỗ nhẹ lên mu bàn tay con gái, cười nói.

“Nhã Cầm, thế nào? Viết hay chứ? Tôi không tin họ hàng nhà họ Cố ở nông thôn đó viết hay hơn được!”

Khâu Nhã Cầm ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tân Mộng Kỳ: “Mộng Kỳ, bài viết này thật sự là do cháu viết?”

Tân Mộng Kỳ từ từ gật đầu, giọng nhỏ hơn một chút: “Vâng ạ.”

“Ừm, bài viết này viết rất hay.” Khâu Nhã Cầm đột nhiên thay đổi sắc mặt, khóe miệng nở một nụ cười.

“Ôi chao! Tôi đã nói mà!” Doãn Chi Yến cười tươi như hoa, tự hào về con gái: “Nhà chúng tôi Mộng Kỳ là một mầm non tốt!”

“Tiểu Lưu.” Khâu Nhã Cầm không để ý đến lời này, ra lệnh cho đàn em: “Cậu đi gọi chủ nhiệm Tiền và Tô Nhân đến đây, nói là có việc.”

“Vâng ạ.”

Một lát sau, Tiền Tĩnh Phương và Tô Nhân lần lượt đến, phòng hành chính đông người nhiều miệng, không có bí mật, lời Doãn Chi Yến và Tân Mộng Kỳ nói đã truyền ra ngoài, Tiền Tĩnh Phương trong lòng không vui nhưng cũng đè nén cảm xúc, nở nụ cười: “Sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Khâu Nhã Cầm đưa bản thảo Tân Mộng Kỳ nộp cho Tiền Tĩnh Phương, lại bảo bà xem xong thì đưa cho những người khác trong phòng xem, còn mình thì nhìn chằm chằm vào Tân Mộng Kỳ: “Mộng Kỳ, cô hỏi cháu, cháu thấy khó khăn chủ yếu trong việc triển khai xóa mù chữ ở nông thôn là gì?”

Tân Mộng Kỳ không ngờ đột nhiên bị hỏi, há miệng, đầu óc trống rỗng. “Cháu... Khó khăn là...”

Khâu Nhã Cầm không cho cô thời gian, quay đầu hỏi Tô Nhân vẫn đứng im lặng: “Tiểu Tô, cháu thấy sao?”

Tô Nhân thuận theo, trả lời như câu trả lời đầu tiên mình viết khi nộp bài: 

“Một là trình độ học vấn của quần chúng thấp, có tâm lý chống đối việc học... 

Hai là thiếu giáo viên xóa mù chữ ở nông thôn... 

Ba là phương pháp xóa mù chữ vẫn áp dụng theo cách dạy học ở trường, không phù hợp với trình độ học vấn thấp ở nông thôn, hiệu quả không cao...”

Khâu Nhã Cầm gật đầu khen ngợi, nhìn Tân Mộng Kỳ mặt đỏ bừng: “Mộng Kỳ, bản thảo do chính cháu viết mà cháu không nhớ sao?”

“Không phải, bây giờ cháu nhớ ra rồi.” Tân Mộng Kỳ trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, lúc chép cô căn bản không động não, sao nhớ được chi tiết.

“Ôi chao, Nhã Cầm, Mộng Kỳ chỉ là trí nhớ không tốt thôi nhưng viết ra vẫn rất hay mà.” Doãn Chi Yến nói đỡ cho con gái.

“Thật sao?” Khâu Nhã Cầm cầm bản thảo của Tân Mộng Kỳ và tờ Nhật báo Kinh thị hai tháng trước trên bàn làm việc của mình giơ lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tân Mộng Kỳ: “Bản thảo này của Mộng Kỳ và bài viết về xóa mù chữ mà đồng chí Tô Nhân nộp hai tháng trước sao lại giống nhau y hệt?”

Nhìn thấy Khâu Nhã Cầm lấy tờ báo hai tháng trước ra, chỉ vào mục đăng bài không mấy nổi bật ở góc dưới bên phải, lòng Tân Mộng Kỳ lạnh đi một nửa, đợi nghe đến câu bài viết Tô Nhân nộp hai tháng trước, sắc mặt lập tức trắng bệch, không thể tin được quay đầu nhìn Tô Nhân, giọng run run nói nhỏ: “Cô... Bài viết đó là cô viết?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play