Lời này nói rất có trình độ, mọi người trong văn phòng đều hiểu, chuyện của Cố Thừa An và cô không thành nhưng Tiền Tĩnh Phương lại chống lưng cho Tô Nhân, coi như con gái ruột.
Ngưu Đại tỷ nhìn kỹ, chỉ cảm thán người đúng là xinh đẹp: “Được, cô yên tâm, văn phòng của chúng tôi là văn phòng hòa thuận nhất trong toàn bộ nhà máy!”
Tô Nhân vào làm được hai ngày, lúc đầu chủ yếu phụ trách viết bài, sắp xếp tài liệu và báo cáo, cũng khá nhẹ nhàng.
Ngồi văn phòng đúng là nhẹ nhàng hơn vào xưởng nhiều, làm xong việc có thể tùy ý đọc sách, cô mang theo hai quyển sách giáo khoa, lúc rảnh thì lật ra xem, cán bộ hành chính ngồi đối diện là Du Phương còn nghịch máy thu thanh nghe hí mẫu, vừa nghe vừa ngân nga “Hồng đăng ký.”
Tuy nhiên, công việc vừa mới đi vào nề nếp thì đến ngày làm việc thứ ba đã gặp chuyện.
“Nhân Nhân, Tân Mộng Kỳ đến nhà máy rồi, nói cũng muốn làm vị trí của cô!” Du Phương từ bên ngoài về, vừa đi qua phòng chủ nhiệm, nghe thấy giọng nói lớn của Tân Mộng Kỳ ở bên trong, cứ một câu là không công bằng, không phục.
Tô Nhân đang viết bài, nghe vậy cũng không ngạc nhiên, nếu nói bây giờ còn không nhìn ra Tân Mộng Kỳ là người như thế nào thì không thể được: “Cô ấy tìm chủ nhiệm Khâu gây chuyện à?”
“Chủ nhiệm Khâu và chủ nhiệm Tiền.” Du Phương cố tình bước chậm lại, lén nghe được một chút: “Chủ nhiệm Doãn cũng ở đó, chống lưng cho con gái mình.”
Du Phương không thích Tân Mộng Kỳ, hoàn toàn là vì người này quá kiêu ngạo và ngang ngược, liên đới đến cả mẹ cô ta là Doãn Chi Yến cũng không vừa mắt nhưng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng.
Trong văn phòng nhà máy, Khâu Nhã Cầm đang nghe Tân Mộng Kỳ nũng nịu kể khổ.
“Cô Khâu, cháu cũng muốn làm vị trí này, sao cô lại định cho người khác?”
Khâu Nhã Cầm buông bút trong tay, nhìn về phía Tân Mộng Kỳ: “Chúng tôi làm theo quy trình chính quy, đồng chí Tô Nhân biểu hiện tốt nên đương nhiên được nhận.”
“Nhưng mà...”
“Nhã Cầm, chuyện này có phải quyết định quá vội vàng rồi không? Một cô gái lớn lên ở nông thôn thì hiểu biết được gì chứ? Mộng Kỳ được giáo dục tốt, lại một lòng phục vụ tập thể và khu gia thuộc quân khu nên cho cháu ấy một cơ hội.”
Doãn Chi Yến cắt ngang lời con gái, chuyện này phải do bà đích thân ra mặt, rồi lại hạ giọng hỏi: “Hay là do quan hệ của Tĩnh Phương? Nhưng dù là họ hàng nhà họ Cố thì cũng không thể hơn con gái ruột của nhà chúng tôi được chứ...”
Khâu Nhã Cầm mặt lạnh, nghe mà đau cả tai: “Chi Yến, cô nói vậy là có ý gì? Có phải muốn nói chủ nhiệm Tiền và tôi đều vì tư lợi cá nhân không?”
“Cô nói gì vậy! Tôi nào có ý đó~” Doãn Chi Yến và Khâu Nhã Cầm cũng quen biết nhau hơn hai mươi năm, quan hệ không xa không gần, vội vàng thân thiết lại gần: “Cô cũng là người làm mẹ, phải hiểu tôi đều là vì con cái chứ. Đúng rồi, nghe nói cô để Tô Nhân viết một bài về xóa mù chữ? Thật khéo, nhà chúng tôi Mộng Kỳ cũng viết một bài, này, Mộng Kỳ, đưa cho cô Khâu của con xem nào.”
Tân Mộng Kỳ dần bình tĩnh lại, nghe lời mẹ đưa bài viết qua, ngọt ngào gọi: “Cô Khâu, cô xem này, cháu đã mất nhiều công sức để tổng kết chương trình xóa mù chữ.”
Doãn Chi Yến ở bên cạnh phụ họa: “Mộng Kỳ nghiên cứu về xóa mù chữ một thời gian rồi, ngày nào cũng chăm chỉ lắm, Nhã Cầm, cô xem, viết hay lắm.”
Chắc chắn là hay hơn bài của Tô Nhân viết!