Ngoài cửa vẫn có tiếng Tân Mộng Kỳ ồn ào, Cố Thừa An giả vờ không nghe thấy, đắp chăn ôm máy thu thanh nghe nhạc buồn, cho đến khi ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh không biết phải từ chối Tân Mộng Kỳ bao nhiêu lần thì cô ta mới có thể tránh xa mình.
Đến giờ ăn tối, ông nội bảo Cố Thừa An đến nhà họ Tô thăm hỏi nhưng Cố Thừa An chỉ vào vết thương của mình, lý trực khí tráng nói: “Ông nội, ông xem bộ dạng này của cháu thì làm sao có thể gặp người ta được, để không làm mất mặt ông, cháu vẫn nên dưỡng thương xong rồi hãy đi.”
Ông nội làm sao không biết suy nghĩ của anh, tìm cớ thì đúng là một bộ, trừng mắt định mắng nhưng đứa cháu trai trẻ khỏe chạy nhanh, trong nháy mắt đã ra ngoài.
Cố Thừa An ra khỏi nhà, trong lòng buồn bực, luôn cảm thấy dạo gần đây không có chuyện gì tốt. Hôn ước đột ngột đến thật phiền phức, Tôn Chính Nghĩa bọn họ cũng đáng ghét, còn một đống chuyện lộn xộn, anh vô định đi về phía trước, đi mãi rồi dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn lên cây ngô đồng ở tầng hai, qua kẽ lá có thể mơ hồ nhìn thấy một ô cửa sổ.
Gió đêm mùa hè thổi lá cây xào xạc, khi anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa sổ, anh nhớ đến tiếng đóng cửa sổ mà anh đã nghe thấy vào đêm trước đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT