Yến Ly mở mắt. Vẫn là một màu tối tăm. Hắn có thể cảm thấy hơi thở đều đặn của Trình Mạc bên cạnh. Vẫn là nó, cái căn phòng dưới tầng hầm mờ mịt không có ánh mặt trời. Thời gian đầu bị vây khốn ở đây, Yến Ly thường xuyên nằm mơ. Hắn mơ về gia đình, về ba mẹ, về khoảng thời gian hắn còn là một người bình thường, và tự do. Hay nói đúng hơn, hắn mơ về thời điểm tất cả mọi người đều chân chính còn sống, trước khi họ biến thành một đống vật chất hữu cơ, chỉ biết cắn xé và giết chóc. Nhưng đáng sợ thay, thời gian dài dòng, Yến Ly ngỡ ngàng phát hiện mình đã quên không ít, những giấc mơ của hắn cũng thưa thớt dần, và ngắn ngủi lại, như những mảnh nhỏ của kí ức đang dần vỡ vụn.
Đây là lần đầu tiên Yến Ly mơ về Lục Hằng. Ngày ấy, khi Yến Ly lấy lại sự tỉnh táo, căn biệt thự đã nát bấy. Tiếng gào thét, tiếng rên rỉ, tiếng la lối kêu cứu của con người dần bị những âm thanh gầm gừ vô nghĩa của đàn quái vật nhấn chìm. Yến Ly áp chế cơn đau đầu, hắn một đường đi theo hành lang, dẫm lên những vệt máu còn chưa khô, và vô số thi thể không còn nguyên vẹn, theo cửa sau mà chạy khỏi khu biệt thự. Hắn nghĩ, hắn phải về nhà.
Yến Ly chợt thấy có gì đó ươn ướt đang chảy xuống gò má của mình. Hắn mở đôi mắt xanh xinh đẹp của mình ra, lại phát hiện trong đó ầng ậc nước. Yến Ly nhếch mép cười. Hắn không biết chính mình còn có thể khóc.
"Yến Ly."
Tiếng của Trình Mạc vang lên trong bóng đêm. Chất giọng của Trình Mạc trầm khàn, nhưng rất dễ nghe.
"Đừng khóc."
Không biết bằng cách nào, mỗi khi Yến Ly rơi nước mắt, Trình Mạc đều biết. Dù là trong bóng đêm hay khi hắn đang ngủ. Trình Mạc đưa tay, gạt đi một giọt nước trên gương mặt tinh xảo của Yến Ly. Hắn vòng tay ôm lấy Yến Ly, nhẹ nhàng thủ thỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT