Bạch Thượng ngồi trên thư án, lẳng lặng nhìn thiếu niên ríu rít nói cười bên cạnh. Nhan Minh có nhan sắc diễm lệ, nhưng thứ Bạch Thượng thích nhất là đôi mắt của hắn. Bạch Thượng không thể rời khỏi đuôi mắt kéo dài như ẩn như hiện, phía dưới còn có một nốt ruồi đỏ rất nhỏ, phải nhìn kỹ mới phát hiện ra. Mỗi khi Nhan Minh hắn chăm chú nhìn một ai đó, đôi con ngươi đen bóng, mơ màng như muốn hút cạn linh hồn. Bạch Thượng tự nhận mình đã đạt đến cảnh giới của vô tình đạo, vô tình với vạn vật, nhưng sự xuất hiện của Nhan Minh là một ngoại lệ.
Đúng như vậy, Nhan Minh luôn luôn là ngoại lệ. Bạch Thượng cô độc mấy trăm năm, hắn từng cho rằng thu nhận đệ tử là một chuyện phiền phức. Việc thu nhận Tạ Thanh Thư đã nằm trong dự liệu của Bạch Thượng, là hắn chủ động muốn tìm kiếm, chủ động muốn thu nhận. Thêm vào đó, Tạ Thanh Thư ít nói cười, đam mê tu tập, hầu như không hề làm phiền đến cuộc sống thường ngày, Bạch Thượng rất hài lòng. Hai người giống như hai cá nhân riêng biệt, chỉ tình cờ tụ họp lại trên đỉnh núi này, ai làm việc nấy mà tồn tại qua ngày. Bạch Thượng đối với Tạ Thanh Thư lạnh nhạt xa cách, Tạ Thanh Thư đối với Bạch Thượng là cung kính đề phòng.
Nhan Minh lại khác. Việc hắn xuất hiện hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Bạch Thượng. Sự xuất hiện của hắn trên đỉnh núi này đã xáo trộn cuộc sống tưởng như sẽ không bao giờ thay đổi của hắn. Tư chất của Nhan Minh rất tốt, hắn thông minh, học một hiểu mười, nhưng trái với Tạ Thanh Thư, Nhan Minh không mê đắm tu tập. Nhan Minh yêu cái đẹp, thích tận hưởng cuộc sống, tính tình sôi nổi, không chịu được sự yên lặng kéo dài. Hắn xuất hiện mang đến một hơi thở đầy mới lạ cho Thanh linh phong. Nhan Minh thích hoa đào, những đoá hoa hồng nhợt nhạt nở rộ, y như đôi mắt câu hồn phách của Nhan Minh, diễm lệ thanh cao. Từ khi hắn đến, gian phòng nào cũng tràn ngập hoa đào. Mấy trăm năm nay, biết bao mùa hoa đào nở, Bạch Thượng chưa bao giờ để tâm. Với Bạch Thượng, tất cả màu sắc trên thế gian đều nhợt nhạt, vạn vật không có nhiều ý nghĩa trong cuộc sống tu luyện khắc khổ đến nhàm chán của hắn. Thế mà trong thời gian ngắn ngủi vài ba năm, Nhan Minh, bằng một cách kỳ lạ nào đó, không ngừng nghỉ mà nhuộm những sắc màu tươi sáng vào gam màu xám nhàm chán đến đáng thương của cuộc đời Bạch Thượng.
Buổi sáng thức dậy, Nhan Minh sẽ mỉm cười mở ra cánh cửa ngập tràn nắng mai. Bạch Thượng nhấp môi uống ly trà ướp hương anh đào thơm ngát. Trong làn khói trắng ảo mờ, ngũ quan của thiếu niên đẹp đẽ như tranh, khoé miệng nhếch lên, nụ cười không bao giờ tắt. Nhan Minh quấn người như chú cún con, lạ kỳ thay, Bạch Thượng lại không ghét. Khẩu vị của Nhan Minh thiên về ngọt, hắn đam mê làm bánh anh đào. Miếng điểm tâm trong suốt, điểm xuyết những cánh hoa mịn màng hồng nhạt, tinh xảo như pha lê. Bạch Thượng đã qua thời kỳ cần ăn uống, nhưng chỉ vì vài câu năn nỉ của Nhan Minh, hắn cắn thử một ngụm. Vị ngọt dịu tràn ra trong khoang miệng, hoà cùng trà hoa thơm ngát, không biết vì sao Bạch Thượng lại say đến mơ màng.
Bạch Thượng thích nhìn Nhan Minh đọc sách. Nhan Minh thường chen vào giữa hắn và Tạ Thanh Thư, cực kỳ không có phép tắc. Nhưng khi Nhan Minh cúi đầu, mái tóc dài của hắn đung đưa, rủ xuống đôi mắt đen bóng, lời răn dạy vốn đã chuẩn bị sẵn lại không thể nào thốt lên.
Thôi, mặc hắn đi. Dù sao, trên Thanh Linh phong này cũng không có người ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT