Từ đó, Tạ Thanh Thư có thêm một tiểu sư đệ. Nói là tiểu sư đệ cũng không đúng, vì Bạch Thượng chưa bao giờ chính thức nhận Nhan Minh vào sư môn. Sau khi trở về, Bạch Thượng không có nhiều thay đổi. Hắn vẫn tập trung toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện, không hề nhắc tới việc làm lễ bái sư cho Nhan Minh. Nhan Minh cũng chẳng để tâm. Hắn thoải mái trụ lại Thanh Linh Phong tu luyện, không đòi hỏi bất cứ danh phận chính thức nào.
Nói Bạch Thượng tiên tôn không vừa ý Nhan Minh thì vô lý, thiên tài địa bảo, linh thạch quý hiếm, Nhan Minh không bao giờ thiếu để tiêu xài. Bạch Thượng thậm chí còn bôn ba tìm cho hắn một chiếc giường làm từ băng ngọc ngàn năm, cực kì quý hiếm, với người có Băng cốt như Nhan Minh là trợ lực cực kỳ lớn. Bạch Thượng theo sát quá trình tu luyện của Nhan Minh, chỉ bảo cho hắn từng chút một. Nhan Minh khác hẳn với Tạ Thanh Thư, tính tình của hắn sôi nổi, lúc nào cũng giữ nụ cười mỉm trên môi. Trong lúc thi đấu, nhìn Nhan Minh trưởng thành như vậy, nhưng thực chất hắn còn rất trẻ, tâm tính còn chưa đủ trầm tĩnh. Hắn rất quấn người, đặc biệt là với vị sư tôn duy nhất trên đỉnh Thanh Linh này. Có lẽ bởi thế mà ngay cả người lạnh nhạt như Bạch Thượng cũng không làm ngơ được. Phần lớn thời gian, Nhan Minh là người chủ động bám theo, nhưng có đôi khi, Bạch Thượng cũng mơ hồ đáp lại. Thậm chí đã có lời đồn đại là Bạch Thượng tiên tôn giờ quan tâm đến cuộc sống của tiểu đệ tử còn nhiều hơn đại đệ tử của mình là Tạ Thanh Thư.
Nhưng nếu Bạch Thượng coi trọng Nhan Minh như vậy, vì sao chậm chạp không thu nhận hắn vào môn hộ, để hắn danh bất chính ngôn bất thuận lưu lại Thanh Linh phong? Mỗi người lại có một phỏng đoán khác nhau, thậm chí vài kẻ xấu bụng còn bàn tán về ngoại hình yêu mị của Nhan Minh, nói Bạch Thượng giữ lại hắn là có ý khác. Lén lút bàn tán là thế, nhưng không ai dám chất vấn Bạch Thượng. Bạch Thượng tiên tôn là môt khối băng, còn là một khối băng vũ lực tối đa, người ta còn muốn sống lâu thêm một chút.
"Sư huynh."
Lạc trong dòng suy nghĩ, Tạ Thanh Thư giật mình khi nghe được tiếng gọi quen thuộc. Khi hắn quay đầu lại, Nhan Minh đã đứng ngay ở đằng sau. Vẫn là Nhan Minh chủ đông, hắn mỉm cười, lôi kéo tay Tạ Thanh Thư. Đây là thói quen của Nhan Minh, đối với Bạch Thượng và Tạ Thanh Thư, hắn không hề giữ khoảng cách, luôn lôi lôi kéo kéo. Lúc đầu, Tạ Thanh Thư cảm thấy như vậy là rất không giữ phép tắc, cũng la mắng Nhan Minh vài lần. Nhưng Nhan Minh chỉ vâng vâng dạ dạ lúc đó, rồi lại chứng nào tật nấy. Lâu dần, Tạ Thanh Thư cũng chán chẳng buồn nói nữa. Và đáng sợ hơn, một việc dù không đúng, cứ lặp đi lặp lại sẽ thành thói quen, trở nên bình thường.
Mỗi buổi chiều, hai sư đệ đều cùng nhau luyện kiếm. Nhan Minh có đam mê với kiếm pháp, cũng rất có thiên phú. Tuy thích quấn quít lấy Bạch thượng nhất, nhưng vì Tiên tôn thường xuyên bế quan, Nhan Minh chỉ có thể nhờ Tạ Thanh Thư chỉ dạy. Nhan Minh tiến bộ rất nhanh, những chiêu thức Tạ Thanh Thư chỉ dạy, hắn đều nắm được tinh tuý trong thời gian cực ngắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT