Tạ Huyền sinh ra là con trưởng trong tướng môn, vì thế yêu cầu của gia tộc với hắn vô cùng hà khắc. Hắn từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt về võ nghệ, ý chí, cũng như tâm tính kiên cường. Chức danh tướng quân nghe thì oai phong, nhưng thực ra đều phải đổi bằng máu. Từ ông nội, tới các vị cha chú, anh em, đều chôn thây nơi cát vàng biên giới. Tạ Huyền biết, hắn cũng sẽ như thế, tương lai của hắn sẽ mãi là những trận chiến dài đằng đẵng. Nói trắng ra, hắn là con chó trông cửa cho quân vương, một con chó giữ nhà mang cái tên sang quý.
Tạ Huyền không hổ danh là một tướng quân tiêu chuẩn. Hắn võ nghệ cao cường, quyết đoán sát phạt, dụng binh như thần. Không chỉ thế, Tạ Huyền tướng mạo đường đường, nhân phẩm chính trực, là tình nhân trong mộng của không ít tiểu thư quyền quý trong triều. Bái thiếp đưa đến Tướng quân phủ tỉ lệ thuận với quân công mà Tạ Huyền đạt được, cuồn cuộn không dứt. Tạ Huyền mỗi một lần đều khéo léo từ chối. Bởi vì Tạ Huyền đã có người trong lòng.
Tạ Huyền thường hay lơ đãng giục ngựa đi qua Tướng phủ. Thẩm tướng gia có hai người con. Nhị công tử là con thứ, xuất thân thấp kém, rất ít khi ra khỏi phủ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đại công tử Thẩm Yến. Thẩm Yến ở kinh thành tuổi trẻ đã nổi danh tài mạo song toàn. Tài năng của hắn khiến người ta thán phục, dung mạo của hắn làm người ta kinh diễm. Tạ Huyền hay làm nhất mỗi khi có thời gian ra khỏi phủ là đứng ở bên cạnh bức tường hoa tường vi phía sau cửa chính Thẩm phủ, lưu luyến mà nhìn theo bóng dáng của Thẩm Yến.
Ánh trăng sáng trong lòng hắn là Thẩm Yến.
Tạ Huyền gặp Thẩm Yến lần đầu tiên trong một ngày mưa u ám. Hắn mới bị gia trưởng quở trách, tâm trạng không ra sao. Trong cơn giận dữ, hắn mạnh mẽ phản kháng, nói hắn không muốn trở thành tướng quân, không muốn bán mạng cho hoàng đế. Tạ Huyền cảm giác không một ai hiểu hắn, hắn chạy ra khỏi phủ đệ, bất tri bất giác lại giục ngựa tiến sâu vào khu rừng ngoại thành kinh đô. Hắn quăng mình ngã vào đồng cỏ, tâm tính thiếu niên làm hắn có ý muốn buông xuôi. Gia tộc, quân công, niềm kiêu hãnh, hắn đều cảm thấy đã không còn ý nghĩa. Hắn chỉ muốn chạy đi thật xa, sống một cuộc đời tầm thường vô vị. Hắn sẽ về quê, nuôi bò và trồng lúa, quên đi những trận chiến không có hồi kết thúc, và nỗi sợ hãi chẳng còn toàn mạng trở về.
Khi Tạ Huyền mở mắt ra, trong mịt mù sương bụi, hắn thấy một cây dù màu trắng che trên đầu mình.
"Mưa lớn rồi. Tướng quân có muốn mượn dù của ta, che một chút?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT