Chương 05:
Hắn cứ như vậy bỏ mặc nàng.
Anh Tuyết Dung sắc mặt kém, cũng may mà nàng phản ứng nhanh, vội vàng cúi đầu xuống, người ta không nhìn thấy nàng chịu nhục.
Nàng không rõ chính mình nơi nào làm không đúng.
Đoạn Trường Uyên kia thế mà cứ như vậy bỏ mặc nàng.
Bọn họ đều nhìn thấy, trang chủ gấp không thể chờ, hắn ngày thường thái độ trầm ổn nay hoàn toàn khác biệt, cho dù có việc gấp nhưng cái này cũng quá mức vội vàng, giống như né tránh cái gì.
Trang chủ rời đi quá đột ngột, đám người trố mắt nhìn, vẫn là Hổ Bôn trước lấy lại tinh thần vội vàng giải thích: “Anh cô nương chớ trách, trang chủ tất nhiên có đại sự quan trọng, mới đi vội vã như vậy.”
Anh Tuyết Dung cưỡng chế nhục nhã, nàng ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục vẻ thanh nhã dịu dàng, lộ ra nụ cười mềm mại.
“Ta biết, Đoàn trang chủ lo thiên hạ, tất nhiên là có chuyện quan trọng nhất định phải lập tức xử lý.”
“Đúng, đúng không sai, vừa rồi trang chủ nói, cô nương có vấn đề gì, đều có thể cùng chúng ta nói.”
Cùng các ngươi nói làm được cái gì? Mục tiêu của nàng là trang chủ các ngươi! Anh Tuyết Dung trong lòng mắng.
Dư Tiểu Đào ở dưới lầu thoáng nhìn Đoạn Trường Uyên vội vàng bước ra ngoài, nhịn không được cúi đầu che miệng cười trộm, nàng vụng trộm bỏ con tiểu phi trùng kia vào bình rượu nọc độc của nó đã dính vào rượu.
Nó sinh trưởng ở Tây Cương, trên thân có một tầng chất nhầy, chất nhầy của nó sẽ khiến cho người toàn thân ngứa ngáy nỗi nhiều chấm đỏ.
Đoạn Trường Uyên là một cao thủ, trong rượu hạ độc hắn, có khả năng bị hắn phát hiện, cao thủ thường có phương pháp phòng độc.
Mới đầu hắn cảm thấy rượu không có việc gì, liền sẽ yên tâm, mà dưới mí mắt của hắn, không tin có người có thể hạ độc hắn trong lúc uống rượu. Kỳ thật ngay từ đầu, rượu là an toàn, thế nhưng theo động tác tấp nập rót rượu, tiểu trùng bò vào trong bình rượu, sớm muộn sẽ rơi vào trong rượu, bọn hắn uống tất nhiên sẽ có phản ứng.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bọn người Vương Hùng cùng Hổ Bôn, cũng phát tác, nhao nhao vọt ra ngoài, chắc hẳn trên người bọn họ cũng có phản ứng, toàn thân sẽ vô cùng ngứa,trước mặt lại là mĩ nhân, có thể nào như con khỉ không ngừng gãi, nhất định là muốn tìm địa phương thật tốt gãi ngứa.
Đoạn Trường Uyên cùng với thủ hạ đều chạy hết, Dư Tiểu Đào nhìn thấy Anh Tuyết Dung phẫn nộ từ trong đi ra. Nàng nhất định không nghĩ tới, những nam nhân kia thế mà không để ý mặt mũi của nàng, tất cả đều gấp gáp vội vàng rời đi, cái này đối với nàng mà nói là đại đại nhục nhã với nàng.
Buồn cười nhất chính là không để người khác nhìn ra trên mặt nàng khác thường, còn phải hết sức đoan trang, duy trì thần sắc dịu dàng. Trước mặt người khác, nàng tuyệt đối phải gìn giữ vẻ đẹp tiên nữ.
"Tiểu thư, người của Thanh Ngọc Sơn Trang thực sự quá vô lễ!" Tỳ nữ Họa Mi một bên thấp giọng kháng nghị.
“Rất nhiều người nhìn, đừng để mất mặt.”
“Vâng, tiểu thư.”
Anh Tuyết Dung thực sự không hiểu Đoạn Trường Uyên đang suy nghĩ gì, vốn cho là hắn thật sự có chuyện quan trọng rời đi, thật không nghĩ đến, những người kia cũng tìm lý do mà đi.
Anh Tuyết Dung được người hâm mộ khắp thiên hạ, chưa từng nhận qua loại vũ nhục này.
“Cô nương xin dừng bước.”
Anh Tuyết Dung dừng lại bước chân, chậm rãi quay người, nàng cảm giác được đám người đang nhìn nàng, bất kể lúc nào chỗ nào, nàng đều là mục tiêu được mọi người chú ý.
“Chưởng quỹ có gì chỉ giáo?”
Nàng lộ ra nụ cười tuyệt mĩ, nếu không phải vừa mới chịu nhục, nàng sẽ không đối chưởng quỹ cười, muốn nhìn thấy chưởng quỹ bởi vì nàng cười mà mất hồn.
“Cô nương. . . Ngài còn chưa thanh toán đâu.”
Chưởng quỹ ngượng ngùng nói, đối với người làm ăn mà nói, bạc mới là quan trọng, mỹ nhân trước mắt cũng xem như bình thường.
Dư Tiểu Đào nàng lần đầu nhìn thấy Anh Tuyết Dung sắc mặt cương cứng.
Ngay trước mặt mọi người, chưởng quầy sợ mỹ nhân hiểu lầm càng lớn tiếng giải thích rõ.
“Cô nương, những người khác đi hết, tiểu nhân đuổi không kịp, đành phải tìm ngài thanh toán, cô nương tuyệt đối đừng trách tội.”
Chưởng quầy một mặt ủy khuất, trên lầu gian phòng hơi đắt, huống chi trà lâu của bọn hắn nổi tiếng ở trong thành giá cả cũng không thấp.
Hắn để mọi người nghe rõ ràng, huống chi lực chú ý của mọi người ở trên Anh Tuyết Dung, họ không thể tưởng tượng nổi, không biết đám người nào bỏ mặc mỹ nhân xinh đẹp này, hơn nữa còn để nàng chi trả
Lúc này hướng Anh Tuyết Dung, nhịn không được khì khì một tiếng bật cười, nữ nhân đối với nữ nhân sẽ không thương hương tiếc ngọc, huống chi còn xinh đẹp hơn mình, cơ hội chế giễu không nhiều đâu.
Anh Tuyết Dung mặt mày trở nên khó coi. Chưởng quỹ đáng ghét ngay trước mặt của nhiều người nói ra làm gì.
Hắn dứt khoát nói những người ở Thanh Ngọc Sơn Trang được rồi, nàng cùng Đoàn trang chủ lần đầu gặp mặt, hắn liền bỏ chạy, nàng về sau thế nào ở trên giang hồ! Chuyện cười cho thiên hạ đi.
Nàng cưỡng chế lửa giận, mệnh lệnh cho Họa Mi:“Đưa chưởng quỹ một thỏi bạc, không cần thói lại.”
Chưởng quỹ nghe xong, vui mừng quá đỗi, khom lưng xuống tới mặt đất.
“Tạ ơn cô nương! Tạ ơn cô nương!"
Một thỏi bạc, thực sự là nhiều, chiếm tiện nghi lớn như vậy, sao không vui.
Anh Tuyết Dung chỉ có thể dùng phương pháp này lấy lại sỉ diện, nàng ưỡn ngực, đi ra tửu lâu, chỉ hi vọng mau rời khỏi nơi này.
Đối với Đoạn Trường Uyên, trong lòng thầm ghi hận, khoản nợ này, nàng sẽ nhớ kỹ!
Sau khi Anh Tuyết Dung rời đi, Giang Thiếu Hành nhìn về Dư Tiểu Đào cúi đầu nén cười đến toàn thân phát run, hắn rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch liền hỏi: “Ngươi đã làm cái gì?”
Dư Tiểu Đào cười ra nước mắt, một bên ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái gì?”
"Ngươi đừng giả ngốc, đường đường Đoàn trang chủ sao lại làm ra việc thất lễ như thế?" Rõ ràng đều cười ra nước mắt, thế mà còn làm ra một bộ vô tội, hắn đoán được nàng giở trò.
Dư Tiểu Đào không trả lời hắn, trong túi xuất ra ngân lượng đặt lên bàn, đối với hắn chắp tay ôm quyền."Ta đã ăn no muốn rời đi, bữa này ta mời công tử từ từ dùng."
Nàng đứng lên, chuẩn bị rời đi, nhưng bàn tay hắn nắm chặt tay nàng, dùng lực đạo kéo nàng ngồi xuống.
"Làm gì?" Nàng nhíu mày hỏi.
“Ta đã nói trả ngươi ân tình.”
“Ngươi đã trả rồi!”
Hắn sầm mặt lại:"Ta cùng ngươi diễn trò, cho ngươi mặt mũi, liền coi là xong rồi?”
"Đúng nha!" Nàng gật đầu. “Ngươi để ta lấy lại sĩ diện, chúng ta hiện tại không ai nợ ai, bèo nước gặp nhau, sau này còn gặp lại.”
Hắn buông tay nàng ra, nàng cũng không quay đầu lại rời khỏi trà lâu.
Giang Thiếu Hành không để nàng cứ như vậy rời đi, lập tức đuổi theo nàng, vừa ra khỏi quán, không thấy bóng dáng của nàng, trên đường cái người người tấp nập, Giang Thiếu Hành dùng khinh công nhảy lên mái nhà nhìn xung quanh tìm không được thân ảnh của nàng.
Hắn nhảy xuống, lại tìm mấy cái hẻm, xác định vẫn không nhìn thấy nàng cảm thấy thất vọng. Không ngờ được nữ nhân này nhanh nhẹn như vậy.
Trên thực tế độc của Dư Tiểu Đào đã được giải, cộng thêm mỗi ngày nàng điều vận công điều tức, khinh công đã sớm khôi phục. Chỉ cần điều dưỡng hơn sáu tháng, có thể hoàn toàn khôi phục võ công.
Không tìm được Dư Tiểu Đào, Giang Thiếu Hành có chút thất vọng, hắn cảm thấy nàng rất khác biệt, giống như đã từng quen biết, chưa biết rõ thân phận của nàng, liền lạc mất nàng làm hắn tiếc hận.
Cảm giác quen thuộc, hắn lại nhớ tới một cô nương, hắn nhớ rất rõ lần đầu gặp nàng ở trong sơn cốc, hắn thề nhất định phải có được nàng.
Hắn chính là Lục Hoàng Tử đương triều, mười hai tuổi trong cung liền bắt đầu hướng hắn đưa nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp hắn thấy nhiều, nhưng chưa bao giờ có một nữ nhân nào để hắn gặp một lần liền nhìn chăm chăm.
Hôm đó hắn nhớ kỹ, trong lòng quanh quẩn không dứt, hắn gặp nàng ở trong suối của sơn cốc, mà nàng không mảnh vải che thân.
Tuy không mảnh vải che thân, nhưng lại không nhìn thấy những chỗ quan trọng, lưng nàng dưới mặt nước, tóc dài che lại trước ngực tròn trịa, che khuất hai nhụy hoa đỏ phía trước.
Dù lộ lại không lộ, ngược lại càng thêm khuynh thành say lòng người, khiến người huyết mạch sôi sục, hết lần này tới lần khác nhìn nàng, đối mặt nam nhân ánh mắt dục hỏa, lại không một vẻ bối rối.
"Nhìn lén nữ nhân tắm rửa, ngươi muốn chết!" Nữ tử nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đẹp chớp động như mang linh khí.
"Ta sẽ chịu trách nhiệm, nói cho ta tên của ngươi." Hắn vạn vạn không nghĩ tới, câu đầu tiên mình nói ra lại là câu nói này.
Nữ tử khịt mũi coi thường, “Ngươi nói chịu trách nhiệm, ta liền phải gả sao? Thế gian này, không có ai có thể ép ta gả đi, nam nhân nhìn thân thể ta không phải chỉ một mình ngươi.”
Hắn nghe giận dữ, giận không phải nàng nói cuồng vọng, giận những người khác nhìn thân thể của nàng, nhưng cùng lúc, hắn lại cảm thấy nàng không phải nữ tử như vậy, hắn cảm thấy nàng cố ý nói lời này để chọc tức hắn.
Hắn chưa từng tin tưởng vừa gặp đã yêu, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bộ dáng giống như tiên nữ, hắn muốn chiếm hữu nàng nhất là khi nhìn thấy mắt nàng không quan tâm, trong lòng ghen ghét dữ dội.
“Ta sẽ giết chết những người nhìn qua thân thể ngươi.”
Nàng ngẩn ngơ, nhìn hắn chăm chú, nàng cười xinh đẹp.
“Cho dù ngươi giết sạch bọn họ, ta vẫn không lấy ngươi, ngươi giải quyết ta như thế nào?”
Giang Thiếu Hành cảm giác được nàng đang khiêu khích hắn, nàng không phải nữ tử xinh đẹp bình thường, nàng có cá tính, nàng giống hoa mẫu đơn xinh đẹp diễm lệ, làm cho người ta muốn vì nàng khụy gối khom lưng.
“Ta sẽ một mực quấn lấy ngươi, đến khi ngươi cam tâm tình nguyện mới thôi.”
Nữ tử lại lần nữa cười khẽ, phảng phất giống như không coi hắn ra gì, “Vậy ngươi cứ quấn đi! Nếu như ngươi có bản lĩnh kia.”
Nói xong, nàng tiến vào trong nước.
Hắn một bên chờ, hắn không sợ nàng chạy mất, quần áo nàng đặt ở trên tảng đá, hắn muốn thấy nàng bối rối cầu xin tha thứ. Cuối cùng người hoảng sợ là hắn, sau khi nàng vào trong nước liền không có xuất hiện.
Hắn như bừng tỉnh, không chút nghĩ ngợi nhảy xuống nước tìm nàng, vô luận tìm như thế nào cũng không tìm thấy nàng, điều này làm hắn hoảng.
Nếu nàng chết chìm, cũng hẳn là nổi lên mới đúng, nước trong suối rất sạch, dòng nước chậm chạp, cũng không đá ngầm hoặc hang đá, thích hợp cho tắm rửa.
Cuối cùng hắn phát hiện bên trong có một cái động thông đến chỗ khác, nguyên lai nàng là thông qua cái động này chạy trốn.
Phát hiện mình bị lừa, dường như nhớ tới cái gì, vội vàng lại chạy về chỗ cũ, quả nhiên không thấy y phục nàng đâu.
Nữ tử này thật gian xão, không sợ hãi không hoảng hốt, lừa gạt hắn xuống nước , lại dễ dàng cầm y phục của mình chạy trốn, đồng thời còn trộm ngựa của hắn.
Hành lý đều trên ngựa, bên người không mang hộ vệ, trên người trừ thanh kiếm cùng ngân phiếu, cái gì cũng không có, hắn đành phải đi bộ xuống núi, đồng thời thăm dò được, nữ tử kia chính là Đào Hoa tiên tử Ngu Bảo Nhi.
Hắn quyết định mau chóng trở lại Vương phủ, phái người bốn phía đi tìm nàng, nhưng không ngờ nửa đường gặp tập kích, mặc dù liều chết chạy được, ngân phiếu trên người lại rơi.
Những sát thủ kia tuyệt đối là người trong cung phái tới, mặc dù nhìn giống đạo phỉ, đạo phỉ sẽ không giết chết không tha, tất nhiên là phái tới ám sát hắn.
Hắn liều mạng chạy thoát, lẩn trốn ở trong rừng, đến ban đêm cùng sói đánh nhau.
Không để bại lộ tung tích, hắn không thể nhóm lửa, đói ăn thịt thỏ rừng tươi sống, khát uống nước mưa, tóc tai rối bời, râu ria cũng dài, vết thương sinh mủ, toàn thân phát sốt, làm cho hắn giống tên ăn mày, không ngờ gặp gỡ Dư Tiểu Đào cứu hắn.
“Điện hạ.”
Mấy tên nam nhân xuất hiện phía sau hắn, hộ vệ của hắn, đứng đầu hộ vệ Lâm Hạo kích động nói ra: “Điện hạ, cuối cùng cũng gặp được ngài! Thuộc hạ không có tin tức của ngài, rất lo lắng!”
Giang Thiếu Hành quay đầu lại, đối Lâm Hạo thấp giọng nói: “Người đều đến đông đủ rồi?”
“Thuộc hạ vừa thấy ám hiệu của ngài, tất cả đều tập hợp lại đây.”
“Rất tốt, triệu tập tất cả mọi người đến chỗ ta đã chỉ định, mặt khác ngươi phái một nhóm người đi tìm một người.”
“Điện hạ muốn tìm ai?”
“Đào Hoa tiên tử Ngu Bảo Nhi, phải bắt nàng lại, nhưng không thể làm nàng bị thương.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức phái người đi tìm.”
Giang Thiếu Hành gật đầu, mang theo bọn thuộc hạ rời đi, cũng âm thầm thề hắn nhất định phải bắt được Ngu Bảo Nhi.
Dư Tiểu Đào hắt hơi một cái, nàng dùng tay xoa xoa mũi, nhìn lên bầu trời gió mát như vậy, đột nhiên cảm thấy một trận lạnh.
Sẽ không là có người đang nhớ nàng đi.
Hất ra Giang Thiếu Hành, nàng theo thường lệ đi các nơi trà lâu ăn uống, mua một đống đồ ăn liền trở về Thanh Ngọc Sơn Trang. . .
Bữa tối đó, Dư Tiểu Đào trở về, liền phát hiện không hợp lý, có người tiến vào Tương Thủy Cư, còn bày ra đại trận chiến.
Nàng trốn ở trên cây, trừng mắt nhìn, một đám tỳ nữ xếp thành hai nhóm, mà trong viện hoa lê, nữ nhân xinh đẹp ngồi ngay ngắn ở đó, không phải đại tiểu thư của sơn trang sao?
Dư Tiểu Đào trước tiên đem đồ ăn giấu ở trên cây, người nhẹ như yến lặng yên rơi xuống đất, đến một gian phòng, thay đổi y phục, lại khoác lên mạng che mặt, xác định không có vấn đề, liền bình yên hướng Tương Thủy Cư đi đến.
Nàng đi đến trước mặt Đoạn Thanh Linh nhẹ nhàng khẽ chào.
“Thỉnh an Đại tiểu thư.”
Đoạn Thanh Linh mắt đẹp híp lại dò xét nàng, Dư Tiểu Đào chẳng những mặt không đổi sắc, nhìn thấy mình cũng không bối rối, không khỏi khiến Đoạn Thanh Linh cảm thấy âm thầm tán thưởng.
“Dư tiểu thiếp đi chỗ nào rồi?”
“Bẩm đại tiểu thư, ta hôm nay rảnh rỗi, chuồn êm đến phía sau núi, ở đó ngủ gật, không biết đại tiểu thư đến, không từ xa tiếp đón, xin đại tiểu thư đừng trách tội.”
Đoạn Thanh Linh không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn đến Dư Tiểu Đào cảm thấy có chút kỳ quái, nhịn không được ngẩng đầu lên, Đoạn Thanh Linh đột nhiên lớn tiếng mệnh lệnh.
“Các ngươi lui ra hết đi ~~”
Nhóm tỳ nữ ngẩng đầu, trố mắt nhìn đại tiểu thư, một mặt do dự, không hi vọng đại tiểu thư ở gần Dư Tiểu Đào.
"Còn thất thần làm chi, không nghe thấy mệnh lệnh của ta sao?" Đoạn Thanh Linh thanh âm lạnh xuống.
Nhóm người hầu tranh thủ thời gian đứng dậy rời khỏi viện ra bên ngoài, chỉ còn tỳ nữ thân cận Như Sương.
“Ngươi cũng xuống dưới.”
“Tiểu thư. . .”
“Ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của ta?”
“Tiểu thư, nô tỳ được trang chủ mệnh lệnh bảo hộ tiểu thư, nô tỳ không thể vi phạm mệnh lệnh của trang chủ.”
Đoạn Thanh Linh lạnh nhạt nói: “Ngươi dám không nghe mệnh lệnh ta, cẩn thận ta giết ngươi!”
"Mạng nô tỳ là của tiểu thư, nô tỳ thà rằng liều mình, cũng phải bảo hộ tiểu thư." Như Sương nói mà không có biểu cảm gì, mảy may không sợ tiểu thư uy hiếp.
Dư Tiểu Đào giương hạ lông mày, khá lắm nha hoàn trung thành tuyệt đối, không lấy lòng chủ tử, khăng khăng tuân thủ bổn phận, trong lòng đối nha hoàn này mười phần có hảo cảm, nếu nàng có nha hoàn trung thành như thế, cũng không đến nỗi trúng độc của Diêm Cửu.
Nàng muốn nhìn xem đại tiểu thư sẽ giáo huấn Như Sương như thế nào, đã thấy nàng một mặt tâm trí hao tổn dậm chân.
“Tùy ngươi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, không cho phép đem chuyện của ta nói cho ca ca.”
Như Sương nói ra: “Trừ tiểu thư an toàn, chuyện khác nô tỳ sẽ không nói.”
Đoạn Thanh Linh con mắt sáng lên, “Đây chính là ngươi nói, ngươi phải giữ lời, nếu như hướng ca ca đâm thọc, ta cả đời đều không để ý ngươi.”
Nói xong, nàng không cùng Như Sương dài dòng, ngược lại giữ chặt Dư Tiểu Đào “Ngươi cùng ta đến đây.”
Dư Tiểu Đào căn bản không có cự tuyệt, liền bị Đoạn Thanh Linh kéo vào phòng, Như Sương đi theo phía sau, Dư Tiểu Đào trong lòng kỳ quái, Đoạn Thanh Linh này làm cái quỷ gì, có lời cứ nói, thần thần bí bí làm gì?
Đoạn Thanh Linh kéo nàng vào trong, câu đầu liền hỏi: “Ngươi thế nào ra ngoài sơn trang?”
Dư Tiểu Đào trừng lớn mắt nhìn nàng ta một đôi mắt đẹp chớp chớp.
“Đại tiểu thư hiểu lầm, ta là đi sau núi ~~”
“Được được, ngươi định giả ngu ở trước mặt ta, ta biết ngươi ra ngoài, ta chỉ muốn biết, ngươi sao làm được?”
Đoạn Thanh Linh hiển nhiên là tiểu cô nương hoạt bát gian xảo.
Mặc dù cảm thấy mới mẻ, nhưng Dư Tiểu Đào diễn trò từ trước đến nay làm đến cùng.
“Đại tiểu thư, ta chỉ là nữ tử, trong trang từ trước đến nay thủ vệ nghiêm ngặt, một con chim nhỏ không bay ra được, huống chi ta tay chân yếu ớt~~”
Đoạn Thanh Linh không khách khí đánh gãy nàng, "Đủ rồi, nói cho ngươi, ta có chứng cứ." Lập tức đối một bên Như Sương mệnh lệnh, “Nhanh, đem cái kia lấy ra.”
Như Sương nhìn đại tiểu thư một chút, mặt không biểu tình đem bao phục bỏ lên trên bàn.
“Mở ra!”
Nàng theo tiểu thư phân phó mở ra, Dư Tiểu Đào thật đúng là kinh ngạc đến ngây người.
Nghe Đoạn Thanh Linh nói chắc như đinh đóng cột, nàng thật không tin mình làm sao lại bị nàng bắt được cái đuôi, khi nhìn thấy trên bàn chứng cứ đôi mắt đẹp của nàng lại nhịn không được chớp chớp.
"Có phải là cảm thấy những cái này nhìn rất quen mắt?" Đoạn Thanh Linh một mặt đắc ý hỏi.
Dư Tiểu Đào rất có thành ý thỉnh giáo, “Xin lắng tai nghe."
Đoạn Thanh Linh chỉ vào những món ăn.
"Xương sườn heo, món ăn nổi danh của Bát Tiên Lâu gọi là xương rồng Thiên Tường.”
Rồi nàng tiếp tục chỉ vào món bên cạnh.
“Cái đùi gà này, món ăn nổi danh nhất của Kim Bảo Lâu, gọi là gà thủy tinh, còn có món thịt vịt ở Hàn Bích Lâu, toàn bộ là những món ăn nổi tiếng trong thành được mọi người yêu thích, là ta tìm được ở Tương Thủy Cư nếu không phải ngươi trộm ra ngoài, vì sao lại có những cái này?”
Dư Tiểu Đào nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu á khẩu không trả lời được, nàng thật không nghĩ tới, Đoạn Thanh Linh chẳng những đem món ăn nói đến một chữ không sai.
“Thế nào, ngươi còn dám giảo biện?”
“Đại tiểu thư thật giỏi, thật đúng lãng phí tài hoa ưu tú.”
Nàng có cảm giác, Đoạn Thanh Linh này không phải đến làm khó dễ nàng, nếu làm khó sẽ không đem những tỳ nữ lui xuống.
Đoạn Thanh Linh này có mục đích gì, nhìn Đoạn Thanh Linh cười, cười đến mười phần nịnh nọt.
“Ngươi không giảo biện, thừa nhận rồi?”
“Đại tiểu thư dùng chứng cứ đến bức ta đi vào khuôn khổ, ta không thừa nhận được không?”
“Hì hì, tốt, nếu như ngươi không muốn bị đuổi ra ngoài sơn trang, đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Về sau ngươi ra ngoài, nhất định phải mang ta cùng đi.”
A. . .
Dư Tiểu Đào trợn tròn trắt, không thể đoán được Đoạn Thanh Linh đưa ra yêu cầu như vậy
Đừng nói giỡn.
Dư Tiểu Đào nàng từ trước đến nay chán ghét bị người khác cưỡng chế, tự mình ra sơn trang tự do tự tại bị phát hiện, nhiều lắm đuổi ra ngoài. Nếu cùng Đoạn Thanh Linh ra ngoài sơn trang, Đoạn Trường Uyên kia không giết nàng mới là lạ.
“Không được!”
“Vì cái gì không được?”
Dư Tiểu Đào đang nghĩ cách cự tuyệt, bên ngoài có người đến thông báo.
“Đại tiểu thư, trang chủ nói Dư tiểu thiếp đi đến Tùng Đào Cư.”
Tùng Đào Cư là viện của Đoạn Trường Uyên, Dư Tiểu Đào tim bỗng đập mạnh, nàng trừng mắt về phía Đoạn Thanh Linh, mà Đoạn Thanh Linh vừa vặn cũng nhìn về phía nàng.
Không đợi Dư Tiểu Đào đáp lời, Đoạn Thanh Linh lập tức mở miệng hỏi: “Đại ca tìm Dư tiểu thiếp có chuyện gì?”
"Tiểu nhân không biết." Tỳ nữ trả lời.
"Được rồi ngươi lui ra." Đoạn Thanh Linh khoát khoát tay.
Đợi tỳ nữ đi, Đoạn Thanh Linh lập tức đối Dư Tiểu Đào tuyên bố."Ta cũng không có nói ra, ta không có đần như vậy."
"Vậy người của ngươi?" Dư Tiểu Đào dưới cái nhìn của nàng ta, Đoạn Thanh Linh thật sự muốn cùng nàng ra ngoài sơn trang.
“Người của ta sẽ không nói.”
"Ngươi xác định?" Dư Tiểu Đào nghi ngờ nàng.
"Lừa ngươi có lợi ích gì?" Đoạn Thanh Linh một mặt vô tội nói.
Dư Tiểu Đào nghĩ nghĩ, vị đại tiểu thư này không có ý tứ làm khó nàng. Đại tiểu thư này bị cấm ra ngoài sơn trang, nàng cũng có một phần liên quan đến nàng, nàng phân thuốc ra mười lần, Đoạn Trường Uyên ra lệnh, nàng chưa khỏi bệnh hoàn toàn thì không cho phép nàng tự tiện ra ngoài sơn trang.
Không biết Đoạn Trường Uyên kia gặp nàng làm cái gì? Chẳng lẽ hắn biết được nàng vụng trộm ra ngoài sơn trang? Hoặc là... Hắn biết được nàng hạ dược trong rượu của hắn.
Nghĩ tới đây, Dư Tiểu Đào nhịn không được rùng mình một cái, lặng lẽ nhéo nhéo khăn tay, hòa hoãn một chút khẩn trương trong lòng, không có khả năng Đoạn Trường Uyên lại thần thông quảng đại như vậy, thế nhưng hắn là Đoạn Trường Uyên nha...
Dư Tiểu Đào đi theo người hầu, Đoạn Thanh Linh cũng một bên đi theo, nàng dò xét Dư Tiểu Đào.
“Ngươi rất khẩn trương?”
Dư Tiểu Đào ra vẻ trấn định đáp: "Trang chủ đầu đội trời chân đạp đất là nam nhân tốt, thân là tiểu thiếp được hắn triệu kiến đã là vinh hạnh cần gì bối rối, ngược lại vui mừng khó đè nén." Nói xong giả bộ dáng ngượng ngùng.
Đoạn Thanh Linh nói rất nhỏ chỉ để hai người nghe thấy “Ngươi đừng giả bộ, ta biết ngươi không thích đại ca, hắn đối ngươi không tốt, cho nên ngươi cũng không chờ mong hắn.”
Dư Tiểu Đào quay đầu nhìn nàng, nhéo nhéo lông mày."Có rõ ràng như vậy?"
Đoạn Thanh Linh đắc ý trả lời: “Ta quan sát ngươi hơn hai tháng, ngươi như này rất tốt, ngươi không để ý đến ca ca nên cũng sẽ không tức giận.”
Dư Tiểu Đào nghe khẽ giật mình, nàng mới bắt đầu nghiêm túc dò xét vị đại tiểu thư này, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt ý cười sâu sắc “Có ý tứ. . .”
Đến Tùng Đào Cư, tỳ nữ dẫn nàng đi vào.
“Trang chủ, Dư tiểu thiếp đã đến.”
Vào cửa Dư Tiểu Đào liền bộ dạng cẩn thận, nào giống như trước âm thầm dở trò với Đoạn Trường Uyên.
Đoạn Trường Uyên phía sau tấm màn cũng không có trực tiếp gặp mặt nàng, nhưng nàng có thể cảm giác được một đôi mắt sắc bén xuyên tấm màn nhìn chằm chằm nàng.
Đoạn Trường Uyên cũng không lên tiếng, đại phu Lưu Nhân thay hắn mở miệng.
“Mời Dư tiểu thiếp đến chữa bệnh, muốn thỉnh giáo người.”
Dư Tiểu Đào nghe xong, liền sáng tỏa hóa ra tìm nàng hỏi bệnh nha! Xem ra vị đại phu của sơn trang Lưu Nhân này không chữa được triệu chứng ngứa của Đoạn Trường Uyên, lúc này mới nghĩ đến nàng.
Biết rõ nguyên nhân, Dư Tiểu Đào tâm tình thấp thỏm biến mất, thay thế chính là nội tâm đắc ý.
“Mời nói.”
“Dư tiểu thiếp có biết bệnh gì để cho toàn thân ngứa vô cùng?”
Đoạn Trường Uyên cũng thật kiêu ngạo, không nói rõ tìm nàng chữa bệnh, muốn Lưu Nhân đến hỏi nàng bệnh tình, hắn không cho nàng xem triệu chứng trên người? Dư Tiểu Đào cười trộm, nàng có thể tưởng tượng Đoạn Trường Uyên giờ phút này có bao nhiêu thảm, hắn bình thường luôn duy trì hình tượng nghiêm nghị uy vũ, sao nguyện ý để nàng nhìn thấy hắn chật vật? Hắn không muốn nàng nhìn thấy, nàng càng muốn nhìn.
“Vậy phải xem ngứa thế nào, cách làn da gãi không đến chỗ ngứa? Làn da có sưng đỏ không? Rất nhiều nguyên nhân.”
Lưu Nhân do dự, hắn nhìn trang chủ một chút, thấy trang chủ không có ý định cho nàng bắt mạch, đành cẩn thận đem triệu chứng thuật cho nàng nghe.
Bệnh trạng này Dư Tiểu Đào đương nhiên biết rõ, bởi vì kẻ đầu xỏ là nàng nha! Nàng cố ý suy nghĩ một chút hỏi một câu.
“Cảm thấy khát nước không?”
Lưu Nhân nhanh trả lời, “Có.”
"Làn da ngứa sưng đỏ, nếu ta đoán không sai ăn đồ không sạch sẽ, nói không chừng…" Phía dưới không có.
"Là trúng độc?" Lưu Nhân hỏi lại.
“Cái này rất khó nói, ta chưa bắt mạch, nên không dám xác định.”
Lưu Nhân nhìn Đoạn Trường Uyên, hắn lắc đầu, trang chủ không muốn nàng bắt mạch cho mình, liền nói ra: “Dư tiểu thiếp có phương pháp trị bệnh?”
Dư Tiểu Đào ra vẻ khó xử, “Đúng bệnh hốt thuốc, không bắt mạch, có thể hốt lộn thuốc? Thuốc có ba phần độc, nếu chỉ nghe một chút triệu chứng liền kê đơn thuốc, vạn nhất trang chủ uống vào, không có trị tận gốc, ngược lại có tác dụng phụ, thân thiếp đảm đương như thế nào?”
Mặc kệ Lưu Nhân nói như thế nào, nàng chết không đưa phương thuốc, nàng còn có thể cảm giác được, phía sau tấm màn, hình như có một đôi mắt giận dữ trừng mắt nàng, nàng không tin hắn không để nàng tự mình bắt mạch, trừ phi hắn chịu được toàn thân ngứa, ngứa không phải bệnh, thế nhưng ngứa đến muốn lấy mạng.
Nàng nghe được Lưu Nhân thấp giọng khuyên trang chủ, một lát sau, Lưu Nhân trong giọng nói nhẹ nhõm, nói với nàng: “Trang chủ có lệnh, đã như vậy mời Dư tiểu thiếp bắt mạch cho trang chủ.”
Dư Tiểu Đào phúng phúng thân, “Tuân lệnh trang chủ"