Chương 06:
Vén màn tơ lên, Dư Tiểu Đào đi vào trong, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Đoạn Trường Uyên.
Cái này không nhìn còn khá, xém chút để nàng cười đến rụng răng.
Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, giờ phút này mặt mũi nhiều chấm đỏ, thật muốn hình dung hắn giống một cái bánh nướng đậu đỏ, nào còn như lúc trước anh tuấn tiêu sái.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, hắn đồng thời cũng nhìn chằm chằm nàng, khác biệt trong mắt của hắn lạnh lẽo nghiêm nghị, phảng phất nàng dám ở trước mặt hắn cười một chút, hắn liền sẽ giết nàng, nồng đậm cảnh cáo khiến người sợ hãi, chẳng qua thiên hạ này còn có người lá gan lớn sẽ không sợ lạnh.
Dư Tiểu Đào khóe miệng cùng khóe mắt run một cái, nàng nhịn, nhìn thấy kiệt tác của mình nàng quả thật nhịn không được cười vang lên tiếng.
Da mặt của nàng co rúm càng lớn, Đoạn Trường Uyên trong mắt sát khí cũng càng dày đặc, Lưu Nhân cũng âm thầm nhéo Dư Tiểu Đào một cái, Dư tiểu thiếp này làm sao không biết thức thời lấy lòng trang chủ đi.
"Trời ạ! Đại ca làm sao thành ra như này?" Đoạn Thanh Linh sợ hãi kêu lên, làm hại Dư Tiểu Đào buột miệng cười.
Đoạn Trường Uyên nhìn nàng, nàng liền trốn sau lưng Đoạn Thanh Linh, nàng làm như vậy là đang nhắc nhở Đoạn Thanh Linh, muốn ra ngoài sơn trang, vậy bảo hộ nàng.
Đoạn Thanh Linh phản ứng nhanh, trấn an đại ca.
"Đại ca, Tiểu Đào có thể trị hết bệnh cho muội, cũng nhất định có thể trị hết bệnh cho đại ca?" Nàng vội vàng nhắc nhở đại ca, chữa trị quan trọng hơn, hết lần này tới lần khác nàng cố gắng trấn an, có người lại trốn đằng sau nàng, bả vai run rẩy cười.
Đoạn Thanh Linh ngày thường cũng rất lớn gan, nàng lớn mật đến đâu cũng không dám chọc giận đại ca, Dư Tiểu Đào này cũng không đem đại ca để vào mắt, nàng đến cùng còn muốn mạng hay không.
Dư Tiểu Đào không phải không muốn mạng, nàng chính là muốn nhìn Đoạn Trường Uyên làm trò cười, nàng đánh giá cao mình nhịn giỏi, nàng trước kia cũng khi dễ qua người khác, chưa từng thoải mái như lúc này, dù cho nàng biết Đoạn Trường Uyên phẫn nộ đến muốn giết nàng, nhưng nàng biết hắn sẽ không giết nàng, nàng chưa giải độc, hắn sẽ không ngốc xuống tay với nàng.
"Ngươi nhanh giúp đại ca xem một chút đi!" Đoạn Thanh Linh lấy cùi chỏ đẩy đẩy nàng, một bên cười lấy lòng đại ca, một bên lại hướng nàng nháy mắt ra hiệu.
Dư Tiểu Đào cười đã cười, chính sự vẫn phải làm, từ phía sau Đoạn Thanh Linh đi ra, tới gần Đoạn Trường Uyên, làm bộ bắt mạch chẩn bệnh cho hắn.
Từ đầu tới cuối, nàng đều cực lực nhịn cười, rõ ràng muốn đứng đắn, thế nhưng sắc mặt kia lại bởi vì nén cười mà trở nên ửng hồng, còn Đoạn Trường Uyên từ đầu đến cuối dùng ánh mắt lửa muốn giết nàng.
Lúc nàng bắt mạch cho hắn, phát hiện trên người hắn có mấy huyệt vị bị điểm, khẳng định là bởi vì thực sự quá ngứa, bất đắc dĩ, hắn mới dùng phương pháp này ngăn lại, mà trên người hắn có vết tích cào rách, nàng thầm than nhẹ nam nhân này tính tình thật đúng là ngoan cố, thà rằng phong tỏa huyệt vị của mình, cũng phải chống đỡ sĩ diện.
Nàng kê đơn thuốc, đưa Lưu Nhân chuẩn bị, Lưu Nhân nhìn đơn thuốc của nàng lòng tràn đầy hoài nghi, bởi vì những thuốc này kết hợp với nhau hắn chưa từng thấy.
Dư Tiểu Đào cũng lười giải thích, Đoạn Trường Uyên đã bị tiểu trùng của nàng gây thương tích, không có khả năng dùng một loại thuốc trị liệu, nàng kê đơn thuốc này hắn có muốn lấy hay không thì tùy, nàng lấy ra một lọ thuốc đưa cho Lưu Nhân.
“Đây là cái gì?”
“Làn da bởi vì ngứa mà rách da, tốt nhất thoa cái này.”
“Trong trang có thuốc.”
“Đây không phải rách da bình thường, dùng một loại không cách nào chữa khỏi, bôi thuốc của ta, làn da mới sẽ không tổn thương rữa.”
Lưu Nhân nhìn về phía trang chủ, trang chủ không có phản đối, hắn liền đồng ý, "Đã như vậy, đem dược lưu lại đi!" Dư Tiểu Đào cũng không dài dòng, đem cao dược giao cho Lưu Nhân, trước khi đi, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay người lại nhắc nhở bọn hắn.
“Để vết thương mau chống lành lại, vì ngăn ngừa chuyển biến xấu, xin hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đã rõ, đi xuống đi!”
Dư Tiểu Đào thấy rõ ràng, đối phương cũng không có nghiêm túc nghe nàng nói, ánh mắt của nàng hướng Đoạn Trường Uyên, hắn nhắm mắt dưỡng thần, tất nhiên sẽ không để ý nhiều tới nàng.
"Vâng." Nàng hạ thân, thấp mặt, khóe môi nhấp ra một vòng giảo hoạt, tiếp lấy xoay người, không lưu luyến chút nào rời đi.
Nàng quay lưng về phía họ, bước chân nhàn nhã chậm chạp, hắn mới mở mắt ra, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi suy nghĩ sâu xa.
Không thể không nói, thuốc của Dư Tiểu Đào rất hữu hiệu, Đoạn Trường Uyên, Vương Hùng, Hổ Bôn, làn da quả nhiên ngứa không tái phát, ban đêm thoa dược cao lập tức thấy hiệu quả, bôi lên da cảm thấy mát lạnh, hết sức thoải mái.
Cách vài ngày sau, Vương Hùng cùng Hổ Bôn bọn họ khỏi hẳn, chỉ có Đoạn Trường Uyên không có khôi phục, ngược lại phát sốt, vết thương còn chuyển biến xấu, Lưu Nhân hổn hển sai người mang Dư Tiểu Đào tới, chỉ về phía nàng mắng to.
“Ngươi không phải nói thuốc này bôi vào, trong vòng mười ngày liền có thể hoàn toàn phục hồi sao? Vì sao không đến mười ngày, vết thương của trang chủ liền chuyển biến xấu!”
Dư Tiểu Đào một mặt vô tội giương mắt, nhìn Lưu Nhân."Là như thế này không sai a!"
“Không sai? Ngươi nhìn xem! Vết thương tại sao lại chuyển biến xấu?”
Người ta gọi nàng nhìn, nàng đương nhiên quang minh chính đại nhìn, nàng đi lên trước, dò xét trên cánh tay Đoạn Trường Uyên, Đoạn Trường Uyên sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt, nàng không chút hoang mang dò xét, lại suy nghĩ giương mắt hỏi Lưu Nhân.
“Trang chủ mấy ngày nay có thức đêm?”
Lưu Nhân khẽ giật mình, nhìn trang chủ một chút, mới quay đầu lại hỏi nàng, “Không thể thức đêm?”
“Ta đưa đơn thuốc cũng đặc biệt dặn dò qua, kị thức đêm, kị vất vả, giấc ngủ phải đủ.”
Chẳng lẽ vì như này xảy ra vấn đề.
Dư Tiểu Đào thấy bọn họ không tin, bồi thêm một câu, “Vương Hùng cùng Hổ Bôn bọn hắn không phải tốt rồi sao? Bởi vì bọn hắn nghỉ ngơi thật tốt, đây chính là chứng cứ.”
Lưu Nhân không được tự nhiên hướng trang chủ nhìn thoáng qua, đừng nói mấy ngày nay trang chủ mỗi ngày giấc ngủ không đủ ba canh giờ, cơm cũng không hảo hảo ăn, nhưng bọn hắn chưa từng cảm thấy cái này có cái gì, nhiều năm đã như vậy. Đoạn Trường Uyên hắn cũng cảm thấy không có gì.
Nhớ năm đó hắn dẫn quân sĩ cùng Bắc Man đối kháng, đạo phỉ chém giết, không ăn, không uống, không ngủ, vẫn như thường không có việc gì, hắn bị thương vẫn làm việc như thường, người tập võ, thân thể vốn cường tráng, đại phu nói cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng, hắn cũng cảm thấy phương thức căn dặn quen thuộc, vị đại phu nào không bảo người bệnh nghỉ ngơi nhiều.
Thấy Đoạn Trường Uyên sầm mặt lại, Lưu Nhân ho nhẹ một tiếng, nói ra: “Trang chủ đương nhiên có tĩnh dưỡng.”
Dư Tiểu Đào không cần nghĩ cũng biết những người này nghe nàng nói vào tai này ra tai kia, nàng còn cố ý gật đầu.
“Nói cũng phải, thức đêm, vất vả, không nghỉ ngơi, một ngày ngủ không đủ ba canh giờ, trang chủ sẽ không ngu muội như thế, ta nghĩ có thể trang chủ thể chất khác hẳn với người thường!”
Lưu Nhân biểu lộ cứng đờ, làm bộ không thấy Đoạn Trường Uyên thái dương nổi gân xanh, đem đề tài dời đi chỗ khác.
“Dư tiểu thiếp còn có đơn thuốc khác?”
“Có lẽ dược tính không đủ mạnh, ta sẽ tăng cường lượng thuốc.”
Lưu Nhân vội vàng gật đầu, phát hiện Dư Tiểu Đào cho thuốc hoàn toàn chính xác hữu hiệu đối nàng cũng không dám coi thường vội hỏi: “Trong vòng mười ngày có thể phục hồi như cũ?”
“Vết thương đã chuyển biến xấu, hiện tại sợ phải tốn một tháng mới có thể phục hồi.”
Đoạn Trường Uyên nảy giờ không nói lời nào, giờ phút này rốt cục mở miệng."Mười ngày, ta lệnh cho ngươi mười ngày chữa khỏi cho ta."
Dư Tiểu Đào nhìn về phía hắn, cau mày nói: “Mười ngày quá miễn cưỡng, hai mươi ngày.”
“Mười lăm ngày!”
“Cũng không phải buôn bán, sao có thể cò kè mặc cả?”
“Ta ra lệnh cho ngươi trong vòng mười lăm ngày, chữa khỏi cho ta!”
Đoạn Trường Uyên trong giọng nói nghiêm khắc, không cho người hoài nghi hắn đang cảnh cáo nàng, nếu như không làm được, hắn sẽ không để cho nàng sống tốt.
Nàng trừng lớn mắt, nào có người như thế cố tình gây sự.
“Muốn trong vòng mười lăm ngày khôi phục, cũng không phải là không được, không biết trang chủ có chịu phối hợp hay không.”
“Ngươi chỉ cần nghĩ biện pháp trị liệu, những chuyện khác không cần hỏi, nếu không cho ngươi nếm mùi đau khổ!”
Nàng nghẹn họng nhìn trân trối, miệng mở rộng, chẳng qua nét mặt của nàng toàn che đậy dưới khăn che mặt, duy chỉ có một đôi mắt to lộ ra kinh ngạc.
Có lầm hay không.
Nàng lúc đầu chỉ muốn cho hắn một bài học mà thôi, ai ngờ bày ra loại sự tình này. Nếu trong vòng mười lăm ngày không trị hết bệnh cho hắn, hắn liền trách tội nàng.
Nàng cảm thấy phẫn nộ, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu người ta là trang chủ, nàng không cách nào cự tuyệt, nàng ở trong sơn trang tránh né truy binh Diêm Cửu, võ công của nàng chưa khôi phục hoàn toàn.
Bất đắc dĩ, nàng đành trị liệu cho hắn, Đoạn Trường Uyên buộc nàng nhanh chữa khỏi cho hắn, nàng sẽ làm như ước nguyện của hắn!
Nàng cố ý tăng thêm liều lượng, thuốc nấu lại tăng thêm độ nồng nhiều, bát thuốc đậm nồng bưng đến trước mặt Đoạn Trường Uyên, chỉ nhìn thấy nó có cảm giác buồn nôn, huống chi nó cay đắng, để cho người hoài nghi nàng có phải thêm mười cân thuốc đắng đi nấu chín.
Đoạn Trường Uyên nhìn chòng chọc chén kia chén thuốc, một bộ muốn giết người. Dư Tiểu Đào giả bộ không hiểu, một mặt vô tội ngây thơ.
"Thuốc này cùng thuốc trước đó không giống?" Đoạn Trường Uyên cắn răng nói.
"Trong vòng mười lăm ngày liền có thể khôi phục, đương nhiên không giống." Nàng nghi ngờ nhìn Đoạn Trường Uyên."Trang chủ ngài... Sẽ không phải sợ khổ a?"
Đoạn Trường Uyên hừ một tiếng, bưng chén thuốc lên, thuốc thực sự quá sền sệt, bưng chén lên uống không được, nhất định phải dùng thìa múc, hắn hai ba thìa liền nuốt vào trong miệng, một bên tỳ nữ lập tức đưa mứt hoa quả cùng nước ấm.
Dư Tiểu Đào trừng mắt, nhìn hắn làm trò cười nhưng không có lại thất vọng.
Đoạn Trường Uyên không có việc gì, bình thản ung dung uống nước, nàng kỳ vọng thất bại.
"Còn đứng đó làm cái gì? Không có chuyện của ngươi lui ra." Hắn lạnh lùng mệnh lệnh.
Dư Tiểu Đào hậm hực lui ra, nói thầm nam nhân này lợi hại như vậy? Chẳng lẽ vị giác có vấn đề? Nàng kinh ngạc lui ra ngoài, càng nghĩ càng không đúng, lập tức lách mình tránh thoát tai mắt của tỳ nữ, nhìn lén ở cửa sổ bên trên.
“Trang chủ? Ngài, ngài làm sao rồi?”
“Mứt hoa quả! Lấy nhiều mứt hoa quả lại! Còn muốn nước! Nhanh!”
Đoạn Trường Uyên che miệng, dáng vẻ sắp phun ra, nào còn giống như lúc vừa rồi đứng im như núi, giờ phút này hắn một mặt tái nhợt, dọa tỳ nữ vỗ lưng vỗ lưng, đưa nước đưa khăn lau mặt, vẫn không quên thúc giục đem mứt hoa quả đến.
Ngoài cửa sổ Dư Tiểu Đào vội vàng che miệng lại, miễn cho cười to.
Nàng đã nói! Làm sao có người chịu được cay đắng kia, nàng cố tình thêm một loại lá cỏ, cùng chữa bệnh không liên quan, nấu ròng rã ba canh giờ đâu.
Hừ, đáng đời!
Dư Tiểu Đào dương dương đắc ý rời đi, có thể làm cho Diêm Vương mặt biến sắc, nàng cả một ngày tâm tình đều tốt. Cách một ngày, nàng đưa chén thuốc đến, nhìn thấy tỳ nữ một bên đưa một chén lớn mật ong ngọt ngào, bên kia tỳ nữ cầm chén nước ấm.
Dư Tiểu Đào không chút biến sắc, cung kính đem chén thuốc dâng lên, tỳ nữ tiếp nhận đi đưa cho trang chủ, Đoạn Trường Uyên nhìn xuống, vẫn đậm đặc, mặt cũng không đổi sắc, giữ vững tinh thần hai ba ngụm liền đem thuốc nuốt vào.
Đưa tay định lấy mật ong đột nhiên cứng đờ, lại đẩy ra không dám tin trừng mắt về phía nàng, Dư Tiểu Đào vô tội nháy mắt mấy cái, một mặt quan tâm.
“Trang chủ nếu muốn mau chóng khôi phục, nhất định phải đem thuốc nuốt vào, không thể phun ra.”
Đoạn Trường Uyên mặt đen, tay run run đối nàng vung lên."Lui ra!"
“Tuân mệnh.”
Dư Tiểu Đào ngoan ngoãn rời ra ngoài, lập tức chạy tới bên cửa sổ nhìn lén, chỉ thấy Đoạn Trường Uyên cầm bình trà, còn thúc giục nói: “Muối! Đi lấy muối đến!”
Dư Tiểu Đào ôm bụng cười chảy nước mắt, nam nhân trời sinh không chịu được ngọt, nàng cố ý thêm mạch mầm vào ngọt gấp mười lần so với đồ ăn.
Như nàng suy đoán Đoạn Trường Uyên hôm nay chuẩn bị mật ong đáng tiếc không có đất dụng võ nha! Ha ha ha!
Đến ngày thứ ba, Dư Tiểu Đào theo thường lệ đưa thuốc đến, Đoạn Trường Uyên bề ngoài uy vũ không khuất phục, thế nhưng hắn động tác chần chờ, nhìn ra được hắn đã có kiêng kỵ, không còn dám giống hai lần trước hai ba ngụm liền đem thuốc nuốt vào trong bụng.
"Hôm nay thuốc vị gì?" Hắn mặt lạnh chất vấn.
"Vị cay." Nàng thành thật trả lời.
Cay? Đoạn Trường Uyên nhìn chằm chằm trong chén thuốc cân nhắc nó có bao nhiêu cay.
Hắn không sợ cay, bởi vì rượu cũng rất cay, chẳng qua có hai lần kinh nghiệm, hắn quyết định vẫn là cẩn thận, cầm lấy thìa múc một miếng nhỏ.
Thuốc này quả thật là cay, thế nhưng đối với hắn mà nói chỉ cay ít, căn bản không đủ gây sợ, lần này rốt cục yên tâm.
"Được rồi, lui ra đi!" Hắn vung tay nói, hắn sẽ không đối nàng nói nhiều một câu.
Dư Tiểu Đào cũng y nguyên bộ dáng của nô tỳ, lui ra ngoài chợt lách người, đi vào chỗ tốt để xem kịch.
Đoạn Trường Uyên đem chén thuốc nuốt vào bụng, lần này ngọt không cần, mặn cũng không dùng đến, chỉ cần dùng nước ấm là được.
Đúng hạn uống thuốc, mặc dù không thể mệt nhọc, nhưng cũng không nhàn rỗi, hắn truyền mấy tên thủ hạ tới nghị sự.
Vương Hùng, Hổ Bôn hai người rất nhanh đi tới, chuyện Anh Tuyết Dung hôm đó nói có người bắt cóc nữ nhân và hài tử hắn đã phái thủ hạ cùng quan sai nơi đó điều tra, Vương Hùng cùng Hổ Bôn chính là hướng hắn báo cáo sự tình này, nhưng mới nói vài câu, bọn hắn liền phát hiện trang chủ sắc mặt không thích hợp.
“Trang chủ, ngài... Sắc mặt thật là đỏ, ngài không có sao chứ?”
Vương Hùng, Hổ Bôn kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của trang chủ, Đoạn Trường Uyên thời khắc này khuôn mặt chẳng những rất đỏ, hơn nữa còn bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cay. . .”
“Trang chủ?”
“Thật cay, đem… đem nước lại. . .”
Đoạn Trường Uyên ôm lấy cổ của mình, há mồm thở dốc, cả người giống ngồi tại lò than, trong mắt tràn đầy tơ máu, thấy người bên trong hỗn loạn, người cầm nước, cầm khăn lau mặt.
Ngoài cửa sổ Dư Tiểu Đào cười chảy nước mắt, có một loại cay, ngay từ đầu không có quá nhiều cảm giác, rất dễ dàng để người khinh thường nó, giống vị cay của rượu, về sau lực cay phát tán, để người hối hận không kịp, nó trong bụng bừa bãi tàn phá, cay đến rút gân giống lửa trong người thiêu đốt cũng không có cách.
Đoạn Trường Uyên không thể trách nàng, bởi vì nàng thành thật nói cho hắn thuốc có vị cay, nàng không có nói láo a! Mà nàng cũng bị liên lụy, vì không thể lên tiếng, nàng nén cười.
Cách một ngày, nàng theo thường lệ đi qua, Đoạn Trường Uyên lần này không có muốn nàng lập tức rời đi, hắn tiếp chén thuốc, lại không hỏi nàng lần này là mùi vị gì, hắn bưng thuốc không uống, chỉ là một đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.
Nàng đứng ở một bên, bộ dáng nghe lời, nhìn như nhu thuận an phận, dù không ngẩng mắt, Đoạn Trường Uyên nhìn chằm chằm vào nàng, tròng mắt của hắn rất đen, sâu không thấy đáy, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc, lại làm cho người run rẩy.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, không nói một lời, trong phòng tràn ngập áp lực, nàng bắt đầu cảm thấy bất an, để nàng nhớ tới khi còn bé từng có hồi ức đáng sợ.
Khi đó nàng bởi vì tinh nghịch, trong núi chơi dại, không cẩn thận xông vào địa bàn của đàn sói, bị đàn sói săn đuổi, trong lúc vội vàng trốn vào một cái lỗ nhỏ, bởi vì cửa hang nhỏ, đủ cho nàng chui vào, cùng lúc nàng cũng bị nhốt ở trong lỗ nhỏ.
Nàng không thể chạy trốn, chỉ có thể trong động phát run, đàn sói bên ngoài động kêu gào, thỉnh thoảng duỗi dài móng vuốt vào động muốn bắt nàng.
Nàng chịu đủ kinh hãi, dọa đến không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể mở to mắt hoảng sợ nhìn ngoài động, nhìn đàn sói mở miệng rộng lộ ra răng dài.
Trời tối, đàn sói canh giữ ở bên ngoài, từng đôi mắt trong bóng đêm phát ra lục quang, quỷ mị mà nhìn chằm chằm vào nàng, lúc phát ra âm thanh gầm nhẹ, phảng phất đang nói cho nàng, bọn nó có kiên nhẫn chờ nàng, nàng là thức ăn của bọn nó, bọn nó sẽ không từ bỏ.
Nàng không biết trôi qua bao lâu, cũng không dám ngủ, chỉ là nhìn chằm chằm bên ngoài, mắt lục quang kia cũng nhìn chằm chằm nàng, mãi cho đến cha mẹ tìm tới nàng mới thôi.
Đoạn Trường Uyên im ắng nhìn chằm chằm nàng, làm nàng run rẩy, trong lòng một cỗ lạnh dâng lên.
Nàng hết sức hất ra loại sợ hãi này, nói với mình đừng sợ, Đoạn Trường Uyên không phải sói, nàng cũng không còn là tiểu cô nương nhu nhược không nơi nương tựa.
Đoạn Trường Uyên lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, nàng mặt ngoài cung kính khiêm tốn, nhưng hắn lại cảm thấy nàng không có chút nào sợ hắn, trên mặt nàng có mạng che mặt, cũng chỉ có một đôi mắt lộ ra, nhưng hắn chú ý tới cặp mắt kia rất đẹp, ngẫu nhiên ánh mắt chuyển động, tinh nghịch mê người.
Đương nhiên, hắn cũng thấy được trong mắt nàng không có vẻ ngưỡng mộ hắn.
Hồi tưởng lúc trước bị nàng lấy thuốc uy hiếp, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy phẫn nộ, trong võ lâm, có không ít người có ý đồ cùng hắn kết thân, nữ nhân tiếp cận hắn rất nhiều lợi dụng sắc đẹp để tới gần hắn, phía sau dùng thủ đoạn, hạ dược với hắn, nhưng tất cả đều bị hắn phát hiện.
Đoạn Trường Uyên sở dĩ có thể ngồi vững vị trí trang chủ, đánh lui Bắc Man, tiêu diệt đạo phỉ, thủ đoạn đương nhiên cực đoan, nói hắn xảo trá cũng không đủ.
Lại nghĩ không ra, mình sẽ bị nữ nhân này uy hiếp.
Dám uy hiếp hắn, phải gánh chịu hậu quả, đối với loại nữ nhân này, hắn sẽ không thương hương tiếc ngọc, nàng muốn danh phận hắn cho, thế nhưng phương thức cho do hắn quyết định, cho nên đêm đầu tiên hắn tìm người thay thế hắn, hắn đây cho hồi báo uy hiếp, tuyệt sẽ không xem đối phương như ân nhân.
Nhưng không ngờ, nữ nhân này so với tưởng tượng của hắn càng thông minh, hắn liền dùng phương thức vũ nhục muốn nàng.
Lần trước hắn chủ quan, hắn khẳng định rượu ngày đó có vấn đề, kỳ quái nếu hạ độc vì sao cùng tính mạng không quan hệ? Dường như cố ý chỉnh bọn hắn, đến bây giờ hắn nghĩ mãi không thông.
Lưu Nhân y thuật cao siêu điều bó tay, bất đắc dĩ, đành phải tìm Dư Tiểu Đào trị liệu, nàng cho thuốc quả nhiên hữu hiệu, trong trang nhiều việc phải tự làm, sẽ không nghe nghỉ ngơi tịnh dưỡng vào trong tai, nhưng không ngờ làm bệnh tình chuyển biến xấu, đành phải gọi nàng đến vì hắn trị liệu.
Có cơ hội chiếu cố hắn nàng chẳng những không hảo hảo nắm chắc làm hắn vui lòng, lại cho hắn uống thuốc quái dị kia, hắn càng nghĩ càng hoài nghi, nữ nhân này khẳng định là cố ý.
Cho nên hắn thay đổi cách làm. Mọi khi nàng đưa thuốc liền đem nàng đuổi đi, mà hiện tại lưu nàng lại.
Hắn đã uống thuốc khó chịu, đương nhiên cũng không để nàng tốt qua, đừng tưởng hắn không biết, nàng trở về Tương Thủy Cư, liền lộ ra nguyên hình cười to.
Nàng rất tài giỏi, hắn từ trước đến nay coi trọng người có năng lực, hắn sẽ để cho nàng phát huy sở trưởng thật tốt.
Hắn thái độ khác thường, để nàng kề bên hầu hạ, nói hầu hạ, chẳng qua để nàng đứng ở một bên nhìn hắn, giúp hắn bôi thuốc, vẫn là tỳ nữ của hắn.
Hắn đọc sách nàng đứng ở một bên, hắn dùng bữa nàng đứng ở một bên, hắn ngủ trưa nàng cũng đứng ở một bên, nàng cũng không thể rời đi ánh mắt của hắn, nàng đem đơn thuốc giao cho Lưu Nhân.
Dư Tiểu Đào khổ, nội tâm nàng nổi giận, Đoạn Trường Uyên căn bản phạt nàng đứng.
Nàng trời sinh tính vốn hiếu động, đứng lâu không ngủ gà ngủ gật mới là lạ, nàng sẽ không làm oan chính mình, trực tiếp liền đứng ngủ.
Đoạn Trường Uyên mở mắt, nhìn thấy nàng chính là gật đầu ngủ gật.
"Trang chủ, ngài tỉnh rồi?" Tỳ nữ bước lên phía trước hắn nhấc rèm che lên.
Đoạn Trường Uyên còn nhìn chằm chằm Dư Tiểu Đào, tỳ nữ lên tiếng, nàng thế mà có thể ngủ như vậy, thật đúng tiêu dao tự tại.
“Xem ra, có người còn mệt mỏi hơn người bệnh?”
Một tỳ nữ tiến lên đẩy ngã Dư Tiểu Đào, Dư Tiểu Đào trong lúc ngủ mơ đột nhiên bị đẩy một cái liền bừng tỉnh.
"Ôi!" Nàng kêu đau một tiếng, nằm rạp trên mặt đất, đau đầu gối.
Tỳ nữ khác thấy thế, nhịn không được cười nhẹ, không người nào tiến lên dìu nàng, thậm chí có người biểu lộ đáng đời, Đoạn Trường Uyên không chào đón nữ nhân này, tỳ nữ tự nhiên cũng không chào đón nàng.
Dư Tiểu Đào trong lòng nổi giận, nàng trừng mắt nhìn tỳ nữ đẩy nàng, tức giận nói; “Làm chi đẩy ta?”
Tỳ nữ hùng hồn trả lời."Chính ngươi ngủ gà ngủ gật, ta hảo ý đánh thức ngươi, cũng không biết tốt xấu." Các nàng hoàn toàn không xem nàng như tiểu thiếp, tự nhiên xưng hô gọi nàng như vậy.
"Ta ngủ là chuyện của ta, làm phiền ai rồi?" Nàng nổi giận hỏi.
“Trang chủ bảo ngươi trị bệnh của ngài, bất cứ lúc nào cũng cảnh giác, đó là lý do rồi?”
“Trừ ta ra vẫn còn có các ngươi! Như trang chủ khác thường, các ngươi tự nhiên sẽ nói cho ta, ta tinh thần không tốt, nghĩ dưỡng dưỡng tinh thần, đối với trang chủ của các ngươi cũng có lợi, mà ngươi đẩy ngã ta, ta bị thương làm sao có thể chiếu cố trang chủ các ngươi, ngươi không phải tìm phiền toái sao?”
Lời này nói đến thật có lý, lúc nàng nói chuyện, một bộ tư thế nghiêm túc, còn tìm không ra trong lời nói của nàng không đúng, nhưng lại rất rõ ràng nàng đây cưỡng từ đoạt lý.
Tỳ nữ bị nàng nói kiểu này, mặt thoáng chốc đỏ.
“Nào có nghiêm trọng như vậy, ngươi đã biết là tới chăm sóc trang chủ, còn không biết xấu hổ ngủ gà ngủ gật? Ngươi rõ ràng là lười biếng!”
“Ta cái này gọi dưỡng thần, đều nói nhắm mắt dưỡng thần, ta nhắm mắt lại dưỡng thần một chút không được sao? Mà ta đang suy nghĩ tìm phương pháp để trang chủ các ngươi nhanh chóng phục hồi như cũ, bị ngươi làm cái này giật mình, ta bị hoảng sợ quên mất, ngươi còn nói ngươi không phải tìm phiền toái?”
“Ta…Ta...”
Tỳ nữ bị nàng nói đến không biết nên phản bác thế nào, đành phải nhìn về phía trang chủ, mà Dư Tiểu Đào cũng sớm biết Đoạn Trường Uyên tỉnh, nhưng nàng phải cố ý giả vờ như không biết.
Tỳ nữ nói không lại nàng, đành phải quỳ xuống hướng Đoạn Trường Uyên cầu cứu."Trang chủ, Xảo Nhi không phải ý tứ này, nàng oan uổng Xảo Nhi, mời trang chủ làm chủ!"
Dư Tiểu Đào rất khinh bỉ Xảo Nhi, ngoài miệng nói không lại, liền giả bộ đáng thương tìm Đoạn Trường Uyên làm chủ, còn không phải bởi vì mọi người đều biết Đoạn Trường Uyên không thích nàng, Đoạn Trường Uyên cũng sẽ không vì Dư Tiểu Đào làm chủ, trong lòng nàng oán thầm, chẳng qua trên mặt vẫn muốn diễn trò đến cùng.
“A! Trang chủ tỉnh rồi? Nhìn ngươi đem trang chủ đánh thức!”
Tỳ nữ sắc mặt cứng lại, da mặt có dầy tố cáo sao!
Đoạn Trường Uyên chỉ là nhìn Xảo Nhi một chút, ánh mắt nhìn trên người Dư Tiểu Đào, trầm mặc nhìn chằm chằm nàng.
Dư Tiểu Đào mới sẽ không ngốc một mực ngồi dưới đất, không ai dìu nàng, nàng liền tự mình đứng lên, đứng ở một bên, tỳ nữ quỳ nàng mới không quỳ, nói thế nào nàng cũng là một vị thiếp, thân phận so tỳ nữ cao một chút.
Nàng biết Đoạn Trường Uyên là che chở tỳ nữ, cho nên cũng không trông cậy vào hắn bảo hộ nàng, nếu như hắn bảo hộ nàng, vậy khẳng định có quỷ.
Nàng đứng ở một bên, lại giống không có việc gì giả ngu, Đoạn Trường Uyên không mở miệng, nàng cũng vui vẻ thoả đáng câm điếc, hết lần này tới lần khác ý trời luôn luôn trêu người.
“Từ giờ trở đi, Dư tiểu thiếp ngày đêm phụ trách hầu hạ bổn trang chủ, một bước không rời.”