Chương 04:
Giang Thiếu Hãnh gương mặt đều đen, đáng tiếc hắn hiện tại toàn thân bất lực, chỉ có thể mặc cho nàng vịn.
Dư Tiểu Đào nôn nóng nói:"Cái này không thể trách ta a! Ai bảo ngươi vừa đến đã một mặt không có hảo ý, hại ta cho là ngươi đến khử ta, ngươi nếu sớm một chút nói ngươi là chém ngang lưng, ta liền sẽ không như vậy đối ngươi, ai! Đáng tiếc thuốc độc của ta." Nàng hiện tại là chim sợ cành cong nha.
Giang Thiếu Hành sắc mặt âm trầm, hóa ra nàng đau lòng thuốc độc, không phải áy náy độc sai người.
"Giang Thiếu Hành!" Hắn cắn răng nói.
“A?”
“Gọi ta Giang Thiếu Hành!”
Nàng lập tức cười hì hì nói: “Giang Thiếu Hành đại hiệp, nghe danh đã lâu”
Rõ ràng khách sáo lừa gạt, cái gì nghe danh đã lâu? Giang Thiếu Hành nghĩ thầm, nếu không phải hắn nói tên cho nàng, nàng chính là gọi chém ngang lưng, không biết được nàng về sau chỉnh trị hắn thế nào.
“Ngươi đây?”
“Ta cái gì?”
“Ngươi còn không nói tên của ngươi.”
“Ngươi định mang thù báo ân nhân sao?”
Giang Thiếu Hành nói.
“Ta không muốn nợ ân tình.”
Ờ? Hóa ra đến báo ân.
"Làm việc tốt không lời nào cảm tạ hết được, không cần lo lắng." Nàng làm bộ lắc đầu, làm việc tốt không muốn người khác biết. Giang Thiếu Hành rất muốn bóp chết nàng.
"Ngươi tên gì." Ngữ khí của hắn càng thêm nguy hiểm.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, gọi ta Dư Tiểu Đào.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hỏi nhiều như vậy làm chi? Điều tra ta?”
Giang Thiếu Hành không trả lời, nhìn nàng có chút ý tứ sâu xa, từ khi gặp nữ nhân này trên người cảm thấy một cỗ cảm giác quen thuộc, hắn muốn biết rõ thân phận của nàng.
Dư Tiểu Đào tính toán nói cho hắn cái tên giả này, cái khác không muốn nhiều lời, nàng hiện tại còn bị Diêm Cửu đuổi bắt, nhất định phải vô cùng cẩn thận.
Nàng đỡ Giang Thiếu Hành đi lên lầu, chung quanh truyền đến không ít lời ra tiếng vào, không ít các cô nương đều tức giận bất bình. Nghĩ thầm nam nhân tuấn lãng như thế không biết như thế nào cùng với Chung Vô Diệm xấu xí.
Hắn từ khi bước vào trong quán, liền cùng nàng nhao nhao, lúc này gặp chuyện cũng không đẩy nữ tử kia ra còn ngược khoác tay lên vai nàng, mọi người từng cái trừng mắt, cắn môi, ôm hận không thôi.
"Nhanh như vậy liền câu dẫn được? Cũng không biết hắn coi trọng nàng ta chỗ nào!" Người bất bình ngồi ở lầu hai nói.
Dư Tiểu Đào khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía người nói chuyện làm nàng ngây ngốc.
Nàng nhận ra người kia ở Thanh Ngọc Sơn Trang Đại tổng quản Vương Hùng, làm nàng ngây ngốc chính là người này thường bên cạnh Đoạn Trường Uyên.
Mấy người khác nghe Vương Hùng nói không hẹn mà cùng bật cười, xem nàng như nào câu được nam nhân tuấn lãng. Đoạn Trường Uyên nghe khóe môi cong lên dường như chế giễu.
Dư Tiểu Đào trong lòng nổi giận, không có lộ ra, ngược lại giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục vịn Giang Thiếu Hành, đi theo tiểu nhị tiến vào một gian phòng.
Nàng ở trên núi thẳng thắn không câu nệ tiểu tiết, người khác nhục nhã không đáng lo, vì nàng là cố ý đóng vai xấu. Nhưng người chế giễu nàng là Đoạn Trường Uyên nàng không muốn nhẫn nhịn.
Lời nói của Vương Hùng, Giang Thiếu Hành cũng nghe thấy, hắn phát hiện Dư Tiểu Đào tức giận, liếc qua Vương Hùng nói khẽ với nàng nói:" Có muốn ta giúp ngươi lấy lưỡi hắn?”
Dư Tiểu Đào kinh ngạc giương mắt nhìn hắn phảng phất hắn nói cái gì mập mờ.
"Ánh mắt ngươi có ý gì?" Hắn nhíu mày hỏi.
“Thật không nghĩ tới, ngươi lo lắng trong sạch của ta, ngươi sẽ không phải là thích ta rồi?”
Giang Thiếu Hành khuôn mặt cứng đờ, tiếp theo cắn răng nói: " Ta không vui hắn vũ nhục ta!”
Dư Tiểu Đào biết hắn rất kiêu ngạo, nhìn ra người này xuất thân tất nhiên không đơn giản. Hắn dường như kém chút nói ra cái gì, nhưng lại kịp thời thay đổi.
Hắn lúc trước giống tên ăn mày nghèo túng, Dư Tiểu Đào cũng không hỏi nhiều, bởi vì nàng biết mỗi người đều có bí mật. Như nàng ở Đào Hoa được người hâm mộ, cưng chiều như công chúa, từ khi bị Diêm Cửu hạ độc, biến thành người xấu xí, mất đi võ công, ba tháng ngắn ngủi nếm đủ nhục nhã cùng lạnh lùng của mọi người.
Những người từng ngưỡng mộ dung mạo của nàng, khi nàng trúng độc không nhận ra nàng, liền bọc lộ bản tính đối nàng chán ghét cùng khinh bỉ.
Nàng mới biết được, nguyên lai bọn hắn coi trọng, chỉ là dung mạo của nàng, nàng cho tới bây giờ không có người nam nhân nào thực tình yêu thích không có dung mạo nàng chẳng là cái gì.
Nàng không thể cầu người, nàng thương yêu cha mẹ của nàng nhất, nàng tìm không thấy người giúp nàng, mà nàng cũng không tin bất luận kẻ nào. Nàng che giấu mình, một đường trốn tránh chạy tới Thanh Ngọc Sơn Trang, bởi vì biết Đoạn Trường Uyên học võ công cực dương có thể giúp nàng giải độc. Nàng đối Đoạn Trường Uyên cũng có một phần mong đợi.
Người đời khen ngợi hắn là anh hùng đại trượng phu, tiêu diệt thổ phỉ, bách tính gặp nạn, hắn xung phong đi đầu không nhường ai. Cho nên nàng cũng giống những cô nương khác ngưỡng mộ hắn.
Nhưng bây giờ, nàng đối với hắn không ôm bất cứ hi vọng nào.
Thời điểm mất đi dung nhan, nàng thấy rõ rất nhiều sự tình, ý nghĩ cũng không giống, dù không đến mức hận, nhưng cũng không còn coi trọng nam nhân này.
Nàng đối Giang Thiếu Hành trêu ghẹo nói: “Thật sự là quá đáng tiếc, ngươi nói muốn báo ân, ta còn tưởng rằng ngươi nghĩ lấy thân báo đáp.”
Giang Thiếu Hành da mặt kéo ra, mặc dù hắn không có trả lời, nhưng Dư Tiểu Đào dựa vào nét mặt của hắn có thể đoán ra, hắn đại khái muốn nói "Ngươi nằm mộng" đi.
Dìu hắn vào phòng, để hắn ngồi một bên giường, Dư Tiểu Đào phân phó cho tiểu nhị mang chậu nước đến, đợi cửa đóng lại dặn dò: “Ngươi trước vận khí, ước chừng quá một khắc, ngươi liền sẽ khôi phục bình thường.”
Giang Thiếu Hành thất thần, “Không cần thuốc giải?”
"Ta lấy ở đâu ra nhiều thuốc giải, ta chẳng qua đối ngươi hạ một chút mê, ngươi tự vận công giải trừ là được." Nàng cho hắn biểu lộ phiền phức.
“. . .”
Giang Thiếu Hành không nói gì, cảm thấy mình lại bị nữ nhân này đùa nghịch, thế nhưng hắn lại không tức giận, cảm thấy nàng thú vị, hắn lại lần nữa sâu xa dò xét nàng.
Tiểu nhị mang chậu nước tiến đến, nàng cho tiểu nhị một thỏi bạc vụn đuổi đi. Đối với hắn nói ra: “Ngươi vận công đi! Ta không nói nữa.”
Thấy nàng muốn đi, hắn vội hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Dư Tiểu Đào để tay trên cửa, quay đầu hướng hắn bướng bỉnh cười gian, “Không vừa mắt tìm người báo thù.”
Lúc xuống lầu Dư Tiểu Đào hướng đến phòng kia nhìn thoáng qua, vừa vặn lại gặp tiểu nhị mang rượu đi ngang hướng bàn đó đi tới nàng liếc mắt nhìn, tay nhẹ vung lên, một con tiểu trùng ở trong bình rượu trong lòng cười thầm.
Nàng và tiểu nhị gặp thoáng qua, tiểu nhị hướng Đoạn Trường Uyên đi đến, nàng câu lên khóe miệng, vui sướng mà xuống lầu, chờ xem kịch vui.
“Ngượng ngùng chen một chút a! Đa tạ.”
Nàng chọn một bàn cũng có người, vừa mới ngồi xuống, liền có một nữ tử đi đến trước bàn, từ trên cao nhìn xuống nàng, không khách khí đối nàng uy một tiếng.
Dư Tiểu Đào hoài nghi ngẩng đầu, đứng ở trước mặt nàng chính là nữ nhân xinh đẹp, thần sắc mười phần cao ngạo.
“Chuyện gì?”
“Nam nhân vừa rồi cùng ngươi đâu?”
Dư Tiểu Đào ngẩn ngơ, nhìn đối phương hơi có vẻ nổi giận, đột nhiên hiểu, cô nương này coi trọng Giang Thiếu Hành kia.
Ha ha! Nàng biết cảm giác này là đố kị, trên đời không nhìn ra người tốt, nàng xấu xí vớ được nam nhân tuấn mĩ gây cho người khác không cam lòng.
Lúc này khóe mắt nàng thoáng nhìn bọn người Đoạn Trường Uyên ở trên lầu hai, cũng nhìn về hướng nàng khóe miệng khẽ cong, cố ý lên giọng.
"Hắn nha! Trong phòng tắm rửa." Nàng cố ý nói có chút mập mờ.
“Hừ, bộ dáng này của ngươi, ngươi không xứng với hắn!”
Dư Tiểu Đào hứng thú hỏi: “Ờ? Thật sao?”
“Ngươi thức thời, đừng quấn lấy vị công tử kia.”
"Cô nương hiểu lầm, vừa vặn tương phản, là Giang ca quấn lấy ta." Nàng cố ý nói như thế làm tức chết đối phương.
Quả nhiên vị cô nương này tức giận đến mặt đều đỏ, không chỉ nàng ta mà những cô nương khác cũng lẩm bẩm quở trách nàng không biết xấu hổ.
“Hắn làm sao lại coi trọng ngươi, nhất định là ngươi dùng phương pháp gì lừa gạt hắn!”
Dư Tiểu Đào nghĩ thầm, chuyện này thật vui, bốn phía người xem náo nhiệt đều nhìn về hướng này. Năm nay, họa thủy không chỉ nữ nhân, nam nhân cũng có nha! Nàng chẳng qua chỉ đỡ Giang Thiếu Hành lên lầu, liền dẫn tới người người oán trách.
Nàng cố ý làm ra tâm trí bị tổn thương.
“Cô nương ngươi có chỗ không biết, Giang ca một đường đuổi theo ta, nhìn thấy ta ở đây dùng bữa, chỗ nào không ngồi, cùng ta ngồi cùng bàn, ta nghĩ đuổi hắn đi còn không được, hắn nhất định đi theo, ta đành phải đi cùng hắn.”
“Ta không tin! Ngươi gạt người!”
Lúc này lại tới mấy vị cô nương, từng cái nhìn đều không phải loại lương thiện, chỉ về phía nàng nói láo, không tin hắn coi trọng nàng, trừ phi mắt hắn bị mù.
Dư Tiểu Đào cãi lại nói."Ta lừa các ngươi làm cái gì? Ta ăn no không có chuyện làm a? Không đúng, ta còn không có ăn no đâu." Nàng một mặt ủy khuất sờ lấy bụng của mình.
Trong lúc nhất thời ầm ĩ không thôi, có người thừa cơ đỗ dầu vào lửa.
"Ta lại cảm thấy, vị Giang ca kia ánh mắt đặc biệt, cô nương này mặc dù dáng dấp không ra gì, nhưng người ta không trông mặt mà bắt hình dong, coi trọng cô nương chính là kỹ thuật ở trên giường." Nói lời này là nam nhân, thô tục xấu xa dẫn tới các nam nhân khác cười vang.
Dư Tiểu Đào liếc hắn ta một chút, ngoài miệng tiếp tục cười, mặc cho người khác cười mắng có thể vững vàng, thời gian cũng không còn nhiều lắm, quả nhiên chỉ chốc lát Giang Thiếu Hành đi xuống lầu, nàng lập tức nghênh đón, ngay trước mặt mọi người ở bên tai hắn nói nhỏ.
“Ngươi nói muốn báo ân, là nghiêm túc?”
Giang Thiếu Hành thấy nàng vẻ mặt thành thật, hắn nhìn tất cả mọi người ở đây một chút, lúc hắn đi xuống lầu, nhìn thấy đám người đang cười mắng nàng, mà bây giờ tất cả ánh mắt đều tập trung trên hai người bọn họ, hắn trong lòng hiểu rõ, đối nàng thấp giọng trả lời.
“Chỉ cần không phải những việc trái lương tâm.”
“Yên tâm, không phải kêu ngươi giết người, cũng không phải lấy thân báo đáp, muốn ngươi giúp ta diễn một tuồng kịch, để ta ở trước mặt mọi người có mặt mũi, được hay không?”
Giang Thiếu Hành nghĩ nghĩ, gật đầu. “Được.”
Vừa được sự đồng ý của hắn, nàng lập tức lôi kéo cánh tay của hắn, trước mặt mọi người, chỉ vào vị cô nương lúc nảy.
“Bọn họ vu ta, nói ta không biết xấu hổ quấn lấy ngươi, câu dẫn ngươi, ngươi nói cho bọn họ biết là ngươi cứng rắn muốn quấn lấy ta.”
Nói đến đây, nàng rơi hai giọt nước mắt, thương tâm nói: “Ta một cô khuê nữ, bị người ô danh dự, đều là ngươi hại, vậy ta lập tức đi, ô danh này ta gánh.”
Giang Thiếu Hành khuôn mặt có chút cương, hắn còn tưởng rằng, nàng hi vọng hắn giáo huấn người khác xem thường nàng. Nhìn thấy nàng giả khóc, đột nhiên có chút bất lực.
Nữ nhân này cứu hắn, hết lần này tới lần khác hắn đáp ứng giúp nàng, không có cách, đành phải theo nàng diễn tuồng vui này, còn vụng trộm dùng tay hướng sau lưng của hắn bóp lấy, đây là đang thúc hắn.
Giang Thiếu Hành hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói; “Không sai, là ta. . . Cuốn lấy nàng.”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
“Công tử, ngươi vì sao vì nàng nói dối, nàng nắm được nhược điểm của ngươi?”
“Đúng nha! Công tử, ngươi có ủy khuất gì nói ra, tuyệt đối đừng để nữ nhân không biết xấu hổ này lừa.”
“Không sai, chỉ cần ngươi mở miệng, chúng ta lập tức giúp ngươi giáo huấn nàng!”
Giang Thiếu Hành sắc mặt trầm xuống, cảnh cáo nói: “Ai dám động đến nàng, trước hỏi qua kiếm của ta.”
Nháy mắt hắn tản ra sát khí, bọn họ nhịn không được lui lại một bước, hắn sắc bén quét về phía bốn phía, làm cho hiện trường một trận im lặng, đám người sợ mất mặt, không ai dám lên tiếng nữa.
Dư Tiểu Đào có ân với hắn, hắn bảo hộ nàng là chuyện đương nhiên, cái này cùng nam tử bảo hộ nữ tử yêu thích hoàn toàn khác biệt, người bên ngoài xem, hắn vô cùng để ý đến nàng.
Dư Tiểu Đào thấy vẻ mặt của mọi người, lập tức phản ứng nhanh nhẹn làm ra chim non nép vào lòng hắn, trốn ở phía sau Giang Thiếu Hành, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
"Nữ nhân đố kị thật đáng sợ. . ." Giọng nói của nàng vô cùng đáng thương, cố ý tức chết những nữ nhân không cam tâm.
Trên đời này nữ nhân đố kị không hề ít, nhưng chịu thừa nhận lại không nhiều, nguyên bản các nàng đến trước mặt Dư Tiểu Đào chỉ tội, ai biết đối phương ngược lại đem các nàng là quân cờ, vạch ra các nàng là đố kị không nhận người tốt.
Dư Tiểu Đào nhìn thấy những nữ nhân kia vì Giang Thiếu Hành im lặng. Giả bộ đáng thương nhịn không được cười trộm một chút.
Nàng cười, bởi vì đằng trước có Giang Thiếu Hành cản trở, không có nhiều người nhìn thấy, từ trên lầu lại có thể thấy rõ ràng ít nhất để Đoạn Trường Uyên nhìn thấy.
“Thật không nghĩ tới, nữ nhân này rất có bản lĩnh, làm cho đối phương cam tâm tình nguyện vì nàng ra mặt.”
“Nói không chừng đối phương ánh mắt có vấn đề.”
Vương Hùng cùng Hổ Bôn ngữ điệu chế giễu, khiến người khác theo cười, Đoạn Trường Uyên chỉ là lạnh nhạt nói: “Việc của người khác, cần gì nhiều lời.”
Hắn nói chuyện, những người khác cũng thu hồi cười, đứng đắn uống rượu, trang chủ là nhắc nhở bọn hắn đừng giống nữ nhân nhiều chuyện, Vương Hùng cùng Hổ Bôn hai người cùng im miệng, không nói thêm lời.
"Trang chủ, Anh cô nương đến." Một thủ hạ báo lại.
Đoạn Trường Uyên đặt chén rượu xuống, hướng dưới lầu nhìn, thấy một mỹ nhân tiến vào trong, nàng sắc đẹp mỹ lệ, tư thái thướt tha, nàng vừa tiến vào, lập tức dẫn tới đám người chú ý.
Dư Tiểu Đào ánh mắt trì trệ, cảm thấy chấn kinh, nàng không ngờ ở đây gặp được Anh Tuyết Dung, nữ nhân này tới nơi này làm gì.
Vừa nhìn thấy Anh Tuyết Dung, Dư Tiểu Đào trong lòng phẫn nộ, nàng cùng Anh Tuyết Dung trên giang hồ nổi tiếng là mỹ nhân, Anh Tuyết Dung một mực xem nàng là kẻ thù, mọi thứ đều muốn cùng nàng phân cao thấp.
Mặc kệ chỉ cần Dư Tiểu Đào xuất hiện đâu thì sẽ có Anh Tuyết Dung, mọi thứ đều muốn cùng với nàng so, Dư Tiểu Đào đối nàng thực sự rất phiền.
Có lẽ ánh mắt của mình quá sắc bén, Anh Tuyết Dung bước chân dừng lại, mắt đẹp hướng nhìn nàng.
Dư Tiểu Đào lập tức thu tầm mắt lại, làm bộ cùng Giang Thiếu Hành cười cười nói nói.
Anh Tuyết Dung nhìn Dư Tiểu Đào một chút, ánh mắt lại nhìn đến Giang Thiếu Hành, không khỏi khẽ giật mình.
Giang Thiếu Hành khuôn mặt tuấn mĩ làm nàng kinh diễm, nàng nhìn đối phương, đối phương cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Anh Tuyết Dung liền rất nhanh thu tầm mắt lại, trên mặt duy trì bình thản như nước.
Hắn là ai?
Bên cạnh nàng là tỳ nữ Họa Mi, mười phần hiểu rõ tính tình của chủ tử, ánh mắt liền rõ ràng, Họa Mi lặng lẽ lui ra, đi đến hướng chưởng quầy.
Từ lúc Anh Tuyết Dung tiến vào, tổng quản Vương Hùng xuống lầu, cung kính hướng Anh cô nương ôm quyền.
“Anh cô nương trang chủ của ta trên lầu, mời.”
Anh Tuyết Dung nhẹ nhàng khẽ chào, dáng vẻ uyển chuyển, khí chất xuất chúng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất một thiên kim, những ánh mắt kinh diễm đều theo hướng nàng ta, mọi người xì xào bàn tán không biết mỹ nhân như tiên nữ hạ phàm này đến cùng là thần thánh phương nào.
Anh Tuyết Dung xuất hiện, lực chú ý của bọn họ rất nhanh từ Dư Tiểu Đào cùng Giang Thiếu Hành dời đến nàng.
Dư Tiểu Đào hừ lạnh một tiếng, “Già mồm làm ra vẻ.”
Giang Thiếu Hành tò mò hỏi: “Nàng là ai?”
Dư Tiểu Đào kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, “Ngươi không biết? Nàng được người trên giang hồ ca tụng đại mỹ nhân Anh Tuyết Dung.”
Giang Thiếu Hành bỗng nhiên tỉnh ngộ “Hóa ra là nàng? Quả nhiên danh bất hư truyền.”
Dư Tiểu Đào ngữ khí mập mờ hỏi “Coi trọng nàng rồi?”
Giang Thiếu Hành nghe cười nhạo một tiếng."Nàng tuy đẹp, lại ít đi một phần linh khí, so ra kém hơn Đào Hoa tiên tử Ngu Bảo Nhi."
Dư Tiểu Đào ngẩn người, đôi mắt tỏa sáng, đột nhiên cảm thấy Giang Thiếu Hành nhìn thuận mắt nhiều, bởi vì hắn nói Đào Hoa tiên tử Ngu Bảo Nhi, chính là Dư Tiểu Đào nàng.
Nàng họ Ngu, được người trên giang hồ gọi Đào Hoa tiên tử, cho nên nàng dùng tên giả Dư Tiểu Đào, về phần Anh Tuyết Dung kia, khi biết nàng được mọi người ca ngợi, cũng không cam chịu yếu thế, không bao lâu liền truyền ra Anh Tuyết Dung cũng được người trong giang hồ ca ngợi đệ nhất mĩ nhân. Dư Tiểu Đào đoán tám phần là Anh Tuyết Dung tự phong, tìm người lan truyền tin.
Giang Thiếu Hành nói Anh Tuyết Dung so ra kém nàng, để nàng nghe trong lòng thực kinh ngạc, quả nhiên nàng cứu nam nhân có ánh mắt tốt.
Nàng đối với hắn ngoắc ngoắc tay, ra hiệu hắn đem tai lại gần.
“Ngươi có tuệ căn, để ta nói cho ngươi về nữ nhân kia, ngươi đừng nhìn Anh Tuyết Dung bộ dáng uyển chuyên ôn nhu, kia cũng là giả vờ, nàng ấy kiêu ngạo thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vừa rồi nàng nhìn ngươi nàng đem ngươi trở thành con mồi.”
Giang Thiếu Hành hiếu kì hỏi: “Làm sao ngươi biết nàng coi ta là con mồi?”
“Bởi vì nàng nhìn tướng mạo của ngươi! Nếu không tin, ngươi hãy nhìn tỳ nữ bên cạnh nàng hướng chưởng quầy nghe ngóng tin tức ngươi.”
Giang Thiếu Hành nghe xong, lập tức nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy một nữ tử cùng chưởng quầy nói chuyện, mà chưởng quầy kia cũng đang nhìn hắn, va chạm thấy ánh mắt của hắn, rất nhanh thu tầm mắt lại.
Giang Thiếu Hành lông mày nhíu lại, nhìn về phía Dư Tiểu Đào, “Nàng nghe ngóng ta làm cái gì?”
“Ta vừa nói, nàng ấy muốn chinh phục nam nhân, dung mạo ngươi anh tuấn, nếu có thể thuần phục dưới chân nàng, như vậy mục tiêu trở thành đệ nhất mĩ nhân sẽ không xa.”
Giang Thiếu Hành khinh thường hừ lạnh.
"Nông cạn!"
Nàng vội vàng gật đầu:"Đúng đấy." Thật sự là gặp được người biết nhìn hàng.
“Yên tâm đi! Ngươi chỉ là thức ăn phụ, mục tiêu của nàng ở trên lầu.”
Ngón trỏ lặng lẽ chỉ vào bên trên, Giang Thiếu Hành giương mắt hướng lầu hai nhìn lại, chỉ thấy Anh Tuyết Dung đã tiến đến lầu hai. Nàng tiến vào, rèm che thả xuống, che khuất ánh mắt người ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong bóng người.
Giang Thiếu Hành mặc dù khinh thường nữ nhân có ý đồ với hắn, thế nhưng nghe được mình chỉ là thức ăn phụ, bị xem nhẹ không vui.
“Trên lầu là ai?”
“ Trang chủ Thanh Ngọc Sơn Trang Đoạn Trường Uyên.”
Giang Thiếu Hành bỗng nhiên tỉnh ngộ, lông mày cau lại, “Hóa ra là hắn.”
Dư Tiểu Đào tiếp tục đối với hắn kề tai nói nhỏ, “Nữ nhân họ Anh kia. Nàng muốn mê hoặc Đoạn Trường Uyên, khẳng định có kế hoạch câu dẫn hắn.”
Giang Thiếu Hành một bên nghe nàng nói, một bên cảm giác được hơi thở của nàn ở bên tai, mang đến một loại thoải mái ngứa ngáy, âm thanh nàng mềm mại êm tai, làm sao có tướng mạo bình thường? Trong lòng của hắn càng thêm hoài nghi sau khuôn mặt xấu xí này khẳng định là dung nhan tuyệt sắc.
Không thể phủ nhận, hắn đối với tướng mạo nữ nhân cũng không yêu cầu gì, không thích nữ nhân quấn lấy hắn, thế nhưng nữ tử trước mắt này cùng hắn thân cận như vậy, lại không làm hắn chán ghét, bởi vì hắn cảm giác được, nữ tử này đối với hắn hoàn toàn không có tâm tư, cũng không vì hắn tuấn mỹ làm cho mê hoặc.
Mặc dù nàng gọi mình làm bộ quấn lấy nàng, động tác cử chỉ dù biểu hiện mập mờ, đối với hắn lại không chút nào một điểm tâm động, thuần túy chính là vì trêu chọc người khác.
Nàng nói chuyện ánh mắt sinh động, bộ dáng nhìn người xem kịch vui, nhìn ngây thơ, nhưng lại phảng phất có thể nhìn thấu nhân tình thế sự, hắn đồng thời nghĩ đến nàng y thuật cao minh, hắn đối nàng có hiếu kì, không biết nữ tử này là thần thánh phương nào.
Nhìn nàng cười đến tinh nghịch, dường như có quỷ kế gì.
“Ngươi đang cười cái gì?”
"Ta đang chờ nhìn Anh Tuyết Dung kinh ngạc." Nói xong, nàng còn hắc hắc cười vài tiếng.
Giang Thiếu Hành một mực bị nàng dắt lấy cánh tay, nàng còn cố ý ở bên tai mình thấp giọng nói chuyện, gãi phải lỗ tai của hắn thực sự rất ngứa.
“Ngươi nhất định phải dạng này tại bên tai ta nói chuyện sao?”
“Đương nhiên, nhiều con mắt đố kị còn nhìn chằm chằm chúng ta, ta nghĩ muốn tức chết các nàng.”
“Ngươi không sợ bị người trả thù?”
“Sợ, nhưng đáng giá.”
“. . .”
Giang Thiếu Hành khóe miệng giật một cái, đột nhiên phát hiện, nàng dạng này là nữ nhân ác độc, hắn đúng là lần đầu tiên gặp được, có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy thú vị.
Trên lầu hai, Anh Tuyết Dung chậm rãi nhẹ nhàng vén màn lên, phảng phất giống như ánh sáng mặt trời, nàng đẹp làm tất cả nam tử kinh ngạc không thôi.
Nàng mặc y phục màu vàng nhạt, thanh lịch thanh đạm, búi tóc đơn giản, dùng trâm ngọc cài nghiêng trên búi tóc, tóc dài còn lại xõa vai, nàng ăn diện mười phần thanh lịch, giống như tiên nữ hạ phàm.
Mặt mộc không trang điểm son phấn, ở trên người nàng, tản ra dịu dàng, tinh tế.
Chúng nam tử đều si ngốc nhìn nàng mê luyến, Đoạn Trường Uyên cũng nhìn chằm chằm nàng, khóe môi cười nhạt, tao nhã lễ phép khoát tay.
“Anh cô nương, mời ngồi.”
“Tạ Đoàn trang chủ.”
Anh Tuyết Dung bộ dạng nghe theo, nhẹ nhàng phúc phúc thân, nàng nhìn thấy tất cả mọi người đều trố mắt, duy chỉ có Đoạn Trường Uyên gương mặt trầm ổn, trừ cười nhạt, không nhìn ra nội tâm chân thật của hắn.
Nàng có tự tin, tin tưởng Đoạn Trường Uyên là giả vờ, lần đâu nàng nhìn thấy Đoạn Trường Uyên nội tâm liền rung động, bề ngoài cũng phải giả vờ bình thản tỉnh táo.
Không hổ là mỹ nam tử, dáng vẻ tuấn mỹ tản mát ra khí phách bất phàm, làm cho nàng động tâm, khó trách nhiều nữ tử vì hắn bệnh tương tư.
Nếu như nàng lấy được lòng nam nhân này, sự tình trở nên dễ dàng.
Anh Tuyết Dung nhất định phải mê hoặc Đoạn Trường Uyên, để hắn nghe theo nàng, nàng đã chuẩn bị kế hoạch hoàn mĩ.
"Đa tạ Đoàn trang chủ trong lúc cấp bách, nguyện ý gặp Tuyết Dung." Anh Tuyết Dung mặt lộ vẻ bảy phần cảm kích, ba phần áy náy.
“Anh cô nương khách khí, không biết Anh cô nương hẹn tại hạ, có chuyện gì quan trọng?”
Anh Tuyết Dung nâng lên đôi mắt, lông mi dài xinh đẹp, nổi bật lên đôi mắt đẹp ôn nhu, âm thanh nhỏ nhẹ uyển chuyển.
“Thực không dám giấu giếm, Tuyết Dung đến là việc thổ phỉ Giang Bắc, nên đến quấy rầy Đoàn trang chủ.”
Đoạn Trường Uyên nghiêm mặt nói: “Anh cô nương mời nói.”
Anh Tuyết Dung liền đem sự tình ở Giang Bắc nói qua một lượt, nhiều năm khô hạn, lương thực thiếu thốn, bách tính sinh hoạt khó khăn, dân chúng lầm than.
Lúc nàng nói, thần sắc càng thêm đau lòng, ánh mắt đầy nước, dường như tùy thời sẽ chảy ra nước mắt, Đoạn Trường Uyên yên lặng uống rượu.
Hắn hỉ nộ không lộ, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc.
“Theo ta điều tra, có nhiều nữ nhân cùng hài tử bị bắt đi, ta hoài nghi đạo phỉ kia cùng Bắc Man hợp tác, người bị bắt đều bị bán đến Man Di.”
"Thật sự là như vậy, đạo phỉ kia thật đáng giận, nếu bọn chúng bị ta bắt được, phải cho bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong!" Hổ Bôn nhịn không được vỗ xuống bàn mắng chửi.
Anh Tuyết Dung lo lắng nói nhỏ: “Chỉ tiếc, ta không đủ sức, chuyện này nếu liên quan đến Bắc Man, ta biết trang chủ cùng triều đình có giao hảo, cho nên tới đây để thỉnh giáo.”
Hổ Bôn vội nói: “Anh cô nương yên tâm, Thanh Ngọc Sơn Trang chúng ta sẽ không bỏ qua việc này, trang chủ xử lý sự tình này như thế nào?”
Thủ hạ nhìn về phía trang chủ, lại phát hiện trang chủ không có nói chuyện, một gương mặt u ám, đám người coi là trang chủ nghe sự tình này cảm giác phẫn nộ.
“Ừm. . . Ta đã rõ. . .”
Đoạn Trường Uyên chỉ nói câu này, liền không nói nữa, sắc mặt càng ngày càng u ám, dường như ẩn nhẫn cái gì, mà ánh mắt của hắn, tuyệt không nhìn Anh Tuyết Dung, mà nhìn chòng chọc chén rượu trong tay.
Anh Tuyết Dung lộ vẻ mặt lo lắng, phi thường được người người yêu thích, thế nhưng Đoạn Trường Uyên thế mà không nhìn nàng, trong lòng khó tránh khỏi không cam lòng. Chẳng qua càng chứng minh Đoạn Trường Uyên không dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn, dã tâm chinh phục càng thêm nóng nãy.
Nàng thu hồi ánh mắt, giống như lo lắng.
“Bọn đạo phỉ phi thường xảo trá, ta phái người đi tra chỗ ở của bọn chúng nhưng không có kết quả, ta biết Thanh Ngọc Sơn Trang rất tài giỏi, hi vọng quý trang chủ có thể ~~”
Lời còn chưa dứt, Đoạn Trường Uyên đột nhiên đứng người lên, ném câu nói tiếp theo.
"Anh cô nương thứ lỗi, ta còn có việc, ách…Có chuyện gì, nói với Hổ Bôn là được, sơn trang dùng hết sức lực.”
Nói xong, hướng Vương Hùng ra lệnh.
“Vương Hùng, Hổ Bôn, chiêu đãi Anh cô nương thật tốt.”
Không đợi bất luận kẻ nào đáp lại, hắn nhanh chân đi ra ngoài, lưu lại đám người ngay ngốc tại chỗ.