Hai người quản lý đô thị dừng xe quản lý đô thị bên đường.
“Chỗ này sao có chỗ bán cơm dĩa được, chắc Tiền Binh lừa chúng ta đấy!”
Một người quản lý đô thị than thở.
“Tìm tiếp thử xem, nghe nói là ở góc Đông Nam mà, vòng một vòng chắc chắn sẽ tìm được!”
Người quản lý đô thị còn lại nói.
“Không thì mua hai cái bánh bao được rồi!”
“Thôi, nhìn kiểu Tiền Binh nói không giống giả!”
Xe quản lý đô thị lái dần về phía trước.
“Cậu có ngửi thấy mùi thơm không?”
Lúc này, một người quản lý đô thị hít mũi rồi nói.
“Đúng là có thật, tôi còn tưởng tôi đói ra ảo giác rồi.”
Người còn lại đáp.
Hai người lấy làm lạ, giây phút ấy, họ thấy một khu đất trống trước mặt có một đám người đang xếp hàng, kế bên còn có quầy bán bánh rán với kẹo hồ lô.
“Là ở đó!”
“Đi, sang đó!”
Mắt hai người sáng lên, lập tức lái xe sang đó.
Sau khi dừng xe xong, họ mới xếp hàng ở cuối đội.
Người bán bánh rán với người bán kẹo hồ lô vốn đang trò chuyện hăng say.
Thấy người quản lý đô thị đến rồi thì ngưng ngay.
Hết cách, người bày hàng nào thấy người quản lý đô thị cũng sợ.
Cũng chỉ có Giang Phong, không chỉ không sợ mà còn bán cho người quản lý đô thị.
Ai mà hơn anh được!
Vào giây phút này, Giang Phong vừa xào xong một chảo thịt heo sợi xào thập cẩm.
Anh ngẩng đầu nhìn một hàng dài đang xếp, nhìn những đôi mắt đang đói khát, anh không khỏi thở dài.
Sao còn nhiều người quá vậy?!
Anh chỉ muốn bán 200 phần thôi mà!
Ép anh làm việc à!
Những người khác ai cũng ăn rất ngon miệng.
Hai người quản lý đô thị ăn xong cơm dĩa mà Giang Phong làm đều khen không ngớt lời.
Họ đang bàn, định khi về cũng đề cử cho người quản lý đô thị trực ngày mai.
Mai mốt chỉ ăn ở đây thôi!
Những quầy hàng khác lúc nào cũng bị quản lý đô thị đuổi theo mà chạy.
Còn quầy hàng của Giang Phong thì được quản lý đô thị chạy theo mà đuổi.
Khoảng ba giờ chiều, nguyên liệu mà Giang Phong chuẩn bị cuối cùng đã dùng hết.
“Hết rồi, hết rồi, bán hết rồi! Bán hết rồi!”
“Hết thịt rồi!”
“Ngày mai lại đến!”
Giang Phong nói với những người khách xếp hàng ở phía sau.
Trong tiếng của anh lẫn vài phần vui vẻ.
Cuối cùng cũng bán xong rồi!
Cái xẻng chưa dừng lại bao giờ!
Nghe thấy Giang Phong nói vậy, sắc mặt của thực khách đang xếp hàng cứng đơ.
Bán xong rồi?
Mới đó đã bán xong rồi?
Mới ba giờ chiều thôi mà, anh nói cơm dĩa đã bán hết rồi?
“Ông chủ, đợi chút!”
Lúc này, một thực khách đeo mắt kính bước ra từ cuối hàng, trong tay anh ấy là một cái túi nilon.
Nhìn kĩ mới thấy, vậy mà trong túi nilon có thịt thăn lưng heo thượng hạng!
Giang Phong sửng sốt!
Tình huống gì đây?
“Ông chủ, anh cứ yên tâm làm, thịt tôi đặc biệt mua đó.”
“Đây đủ để xào 10 phần thịt heo sợi xào thập cẩm rồi!”
“Lấy cho tôi một phần thịt heo sợi xào thập cẩm.”
Người đó nói.
Thấy ông anh đã mang theo thịt, những thực khách xung quanh hưng phấn cả lên.
“Tôi cũng muốn! Bán thịt cho tôi với!”
“Anh thông minh thật! Sao tôi lại không nghĩ đến chứ!”
“Đây, chúng ta chia tiền thịt với anh ấy đi!”
“Anh ơi, thịt này bao nhiêu tiền, vừa hay chúng ta có mười người, chia đều với nhau đi!”
Những thực khách đang xếp hàng xung quanh lập tức vây lại ngay.
Khoéo miệng Giang Phong giật giật.
Không phải chứ, sao lại bị ép tăng ca mất rồi!
Sau khi mười người này bàn với nhau xong, người đàn ông đeo mắt kính mua thịt bước sang, để thịt thăn lưng heo lên trên xe ăn của Giang Phong, cười nói:
“Ông chủ, anh không cần sợ hết nguyên liệu nữa, tôi đã chuẩn bị cho rồi!”
Mặt Giang Phong nặn ra một nụ cười.
Nghe đi, đây là lời con người nói à?
Tôi sẽ sợ dùng hết nguyên liệu sao?
Tôi chỉ mong mau dùng hết nguyên liệu thôi!
Tôi cảm ơn anh nha! Làm ăn tốt nên cũng khó đỡ quá.
“Được, mọi người chuẩn bị thịt rồi, mỗi phần đưa 15 tệ là được.”
“Phải xử lý thịt trước, mọi người đợi một chút.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Chuyện đến nước này, Giang Phong chỉ có thể chấp nhận.
Mọi người trả tiền vô cùng sảng khoái rồi đứng đợi ở một bên.
Giang Phong đeo găng tay lên, bắt đầu xử lý thịt thăn lưng heo.
Kỹ thuật cắt của anh rất tốt, anh để thịt thăn lưng heo lên thớt, cắt thẳng thành sợi.
Sau đó để thịt sợi vào trong chén, thêm muối, hạt tiêu, rượu hoa tiêu để loại bỏ mùi tanh.
Sau đó dùng lòng trắng trứng, bột năng để tẩm bột.
Cuối cùng là thêm dầu.
Thịt được ướp trong chén, các nguyên liệu khác đã được chuẩn bị xong.
Đợi thịt được ướp xong, rồi mở lửa làm nóng dầu là đã có thể làm ra hai chảo thịt heo sợi xào thập cẩm lớn.
Vừa đủ 10 phần cơm dĩa.
Rất nhanh, thịt heo sợi xào thập cẩm nóng hổi đã được làm xong, Giang Phong bày ra đĩa, múc cơm, dùng muỗng rải thịt heo sợi xào thập cẩm lên là cơm dĩa đã được hoàn thành.
Cơm chỉ còn một chút cuối cùng.
Giang Phong đang nghĩ một lát nói đã hết cơm rồi, chắc không có ai mang cơm đâu.
Vậy mà thực khách hôm nay lại tự đem theo nguyên liệu!
Hết sức tưởng tượng!
Mười đơn cuối cùng làm xong, Giang Phong nghỉ ngơi trên xe ăn.
Con chó nhỏ màu đen bò lên cầu thang, chạy đến bên chân Giang Phong, lắc cái đuôi nhỏ làm nũng.
Giang Phong thuận thế sờ đầu nó.
Thực khách bên kia đang ăn vui vẻ.
Mùi thơm của thịt heo sợi xào thập cẩm làm họ khen mãi không hết.
Sau khi ăn xong càng thấy mãn nguyện hơn.
Một ngày làm việc cũng đã hoàn thành rồi.
Giang Phong dọn quầy, anh lái xe ăn từ từ rời khỏi góc của công viên.
[Số lượng khách hàng hài lòng: 330/200, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành.]
[Phần thưởng được nhận thêm: Công thức của đầu cá hấp ớt băm*.]
*
Nhiệm vụ của hôm nay tiếp tục được hoàn thành, hệ thống lại thưởng thêm một tờ công thức nấu ăn.
Phần thưởng lần này là món đại diện cho ẩm thực Hồ Nam, đầu cá hấp ớt băm.
Điểm mấu chốt nhất của đầu cá hấp ớt băm là làm sao để loại bỏ mùi tanh của cá.
Đầu cá hấp ớt băm tốt là không có chút mùi tanh nào, được lấp đầy bởi ớt đỏ, vừa ngon vừa hao cơm, thậm chí có thể bỏ cả nước sốt vào ăn với cơm.
“Vậy mà là đầu cá hấp ớt băm.”
“Nếu làm cơm dĩa thì vốn khá cao.”
“Nhưng có thể thử làm cơm đầu cá hấp ớt băm cao cấp, cùng lắm thì bán đắt một chút.”
Giang Phong tính toán trong lòng.
Anh quá có tinh thần trách nhiệm.
Làm một nghề yêu một ngành.
Tuy nói Giang Phong là một thanh niên không màng sự đời, nhưng việc trong chức trách của mình thì anh vẫn cố gắng làm tốt.
Giang Phong đã nhanh chóng lái xe ăn về cái quán nhỏ của mình, dừng xe ở trong sân, thu dọn hết đồ đạc.
“Tiểu Hắc, mau đi ăn nào.”
Giang Phong gọi một tiếng.
“Gâu!”
Tiểu Hắc vui vẻ trả lời, cái đuôi nhỏ lắc lư đi theo Giang Phong, hướng đến một khu chung cư cũ kĩ.
Cùng lúc đó, Cục Quản lý đô thị.
Người quản lý đô thị trực ban đã làm xong nhiệm vụ và trở về, vừa đến đơn vị đã bắt đầu nói chuyện với những người quản lý đô thị không làm nhiệm vụ khác.
“Chỗ bán cơm dĩa mà Tiền Binh đề cử tuyệt thật đó! Vị rất ngon, mới buổi trưa đã có một đống người xếp hàng đợi bên đó!”
Nghe anh ta nói vậy, những người khác cũng tò mò.
“Thật không đó? Cơm dĩa bán bên đường có thể nổi tiếng đến vậy à?”
“Ngày mai cậu thử là biết rồi, hôm nay tôi ăn siêu đã!” Người quản lý đô thị nói tiếp.
Giang Phong sẽ không ngờ tới chuyện quầy hàng mà anh bày đã bị quản lý đô thị nhắm đến rồi.
Không chỉ quản lý đô thị, cư dân xung quanh công viên Hồng Sơn, còn cả nhân viên công ty gần đó đều đang nói chuyện này.
Dân xem lương thực là trời.
Thứ người dân quan tâm hằng ngày nhất chỉ có ăn thôi.
Nếu có nơi nào xuất hiện một quán ăn rất ngon, mọi người chắc chắn sẽ truyền miệng với nhau.
Quán ăn ngon không ít nhưng rất ngon, đến nỗi có thể khiến người ta ăn đã thì đúng là chỗ hiếm có.
Cứ một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng nhiều người biết ở trong một góc của công viên Hồng Sơn có một người trẻ tuổi làm cơm dĩa, mùi vị của cơm dĩa có thể nói là đỉnh!
Vậy nên rất nhiều người đã định sẽ đến ăn thử vị.
Quầy hàng của Giang Phong lại nổi tiếng nữa rồi!