12 giờ trưa, công viên Hồng Sơn.

Công việc của Giang Phong vẫn siêu tốt như mọi ngày.

Đúng là người đông nghìn nghịt!

Người bán hàng xung quanh cũng nhiều lên, nhiều người bán hàng nhận ra lưu lượng khách bên đây nhiều, ai cũng chạy đến đây bày bán.

Giang Phong đang vung xẻng nhiệt tình.

Lúc này, một người bán hàng lái xe ba gác từ từ hướng về công viên Hồng Sơn.

Anh ấy dừng ở gần chỗ Giang Phong, bày ra từng món sắp bán.

Thực khách thấy rồi vội hỏi: “Ông chủ, anh bán gì vậy?”

Nghe thấy lời thực khách hỏi, ông chủ đáp: “Bán thịt kho với thịt sống, nghe nói lần nào quán bán cơm dĩa này chưa bán đến chiều đã hết thịt rồi nên tôi đến chuẩn bị trước.”

Nghe vậy, các thực khách đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

“Ông chủ, hôm qua anh đến thì tốt quá, hôm qua tôi đến đây xếp hàng mà hết thịt, ông chủ của quán cơm dĩa đã dọn mất rồi!”

“Mai mốt không sợ hết nguyên liệu nữa!”

“Anh đỉnh quá!”

Giang Phong nghe thấy cuộc đối thoại của họ.

Anh xoay đầu nhìn sang xe của người bán thịt.

Trời ơi, ông chủ này ít nhất cũng mang tận 50 cân thịt, nếu làm thành món xào thì làm đến năm nào tháng nào mới xong đây!

Còn khó tin hơn cả thực khách tự mang thịt hôm qua nữa!

Giang Phong chỉ muốn làm xong sớm, dọn dẹp sớm, anh thấy một ngày làm hơn ba trăm phần là vừa đủ, trong phạm vi bản thân mình chấp nhận được.

Nếu tăng ca, anh phải mang vẻ mặt đau khổ rồi.

Người bán thịt còn đang khách sáo chào hỏi với Giang Phong: “Ông chủ, anh bán hết thịt thì cứ nói với tôi, tôi bán rẻ cho anh!”

“Toàn thịt tốt không đó!”

“Cơm dĩa của quán anh ngon quá, một lát nữa tôi cũng đi xếp hàng!”

Nghe vậy, Giang Phong cố nặn ra một nụ cười đáp lại.

Trong lòng anh thầm nói: “Bán đi, anh cứ bán đi, ai thông minh hơn anh chứ!”

“Chạy đến kế bên tôi bán thịt rồi!”

“May là tôi đã chuẩn bị sẵn.”

Giang Phong nhìn cơm bên trong nồi hấp, anh đã chuẩn bị lượng cơm đủ tầm ba trăm ba mươi phần, chỉ cần cơm bán hết, anh sẽ dọn ngay.

Nghĩ đến đây, Giang Phong vô cùng có động lực.

Lúc này, lại có một thực khách mập mạp đến trước quầy hàng, khác với các thực khách khác, cậu ta cầm giá đỡ điện thoại, nâng điện thoại lên rất cao.

Giang Phong vừa ngẩng đầu, chỉ thấy được phía sau điện thoại.

“Ăn món gì?” Giang Phong hướng về phía điện thoại hỏi.

“Cơm đầu cá hấp ớt băm, một phần 48 tệ, ông chủ, anh bán đắt thế!” Thực khách mập mạp nói.

Giang Phong nhìn cậu ta với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Lấy cho tôi một phần, tôi là một blogger mỹ thực thăm quán, nghe nói cơm dĩa của quán này khá ngon nên đến đây xem thử.” 

“Được, quét mã trả tiền, ngồi ở đó đợi.” Giang Phong chuẩn bị nấu ăn.

“Ông chủ, anh không nghe hiểu tôi nói gì à, tôi là blogger mỹ thực thăm quán, tôi tên là Lưu Bàn Tử, tôi có hơn ba mươi vạn fans.” Lưu Bàn Tử lại nói.

“Quét mã trả tiền, ngồi ở đó đợi một lát.” Giang Phong nhắc lại.

“Ông chủ, sau khi tôi đánh giá cho anh, lưu lượng khách của anh chắc chắn sẽ tăng vọt, tôi còn cần trả tiền sao?” Lưu Bàn Tử đang muốn thử để Giang Phong miễn phí cho mình.

Giang Phong còn chưa nói gì, thực khách ở đằng sau đã không vui.

“Cậu có mua hay không? Không mua thì đừng làm phiền người khác mua!”

“Giơ cái điện thoại ở đó làm gì thế!”

“Đây là dạng ăn xin kiểu mới à?”

“Trời đất, anh ấy cần lưu lượng khách của cậu à! Sao cậu không tự soi mặt mình trước đi!”

Lưu Bàn Tử không ngờ thực khách sẽ nóng nảy đến vậy, cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn quét mã trả tiền, đi đến cái bàn nhỏ phía trước rồi ngồi xuống.

Thực khách phía sau cậu ta là khách quen, đã ăn ở quầy hàng của Giang Phong được ba ngày rồi, hôm nay lại thấy có món mới, hưng phấn nói:

“Ông chủ, tôi cũng lấy một phần cơm đầu cá hấp ớt băm.”

“Đây là lần đầu tiên tôi ăn.”

Nghe vậy, Giang Phong đáp: “Được, ngồi đó đợi đi.”

Đầu cá hấp ớt băm đắt như vậy, thật ra không phải là vì nguyên liệu đắt mà là do xử lý khá cầu kì.

Giang Phong rất có trách nhiệm, từng cái đầu cá sau khi mua về đều được rửa sạch.

Chỉ khi đủ sạch thì mới có thể loại bỏ hết mùi tanh.

Tiếp đó, hành, gừng, tỏi để pha nước sốt, thêm rượu nấu ăn, một ít nước tương nhạt đổ hết lên trên đầu cá, lấy tay trộn đều, chắc chắn đầu cá đã được bao bọc hoàn toàn bởi nước sốt.

Như vậy là đầu cá đã được ướp xong.

Ớt băm được mua về từ siêu thị, nhưng ớt băm của siêu thị rất mặn, không có hương thơm, Giang Phong còn phải gia công lần hai. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Anh đổ ra một chén tương ớt băm đỏ tươi, lấy nước sạch rửa một lần rồi để sang một bên dự phòng. Anh đập thêm vài miếng tỏi, cắt thành tỏi băm với một chút tàu xì.

Các thực khách ở bên cạnh xem.

Lưu Bàn Tử thăm quán đó cũng đứng lên xem cách Giang Phong nấu ăn.

Giang Phong mở lửa làm nóng dầu, đổ tỏi băm vào rồi xào ra hương thơm. ( truyện trên app T Y T )

Tỏi băm màu trắng phát ra tiếng “xèo xèo” trong chảo dầu, vô số bong bóng nổi lên.

Cho đến khi tỏi băm được xào thành màu vàng, Giang Phong bỏ thêm ớt băm vào xào với tỏi băm.

Bước này là để rút phần nước trong ớt băm ra, cũng là để thêm mùi vị cho ớt băm.

Cuối cùng là thêm tàu xì, nước tương nhạt vừa đủ, một chút dầu hào, một ít hạt nêm.

Ớt băm màu đỏ trộn lẫn với các hương vị được xào nấu trong chảo, khói nóng bay lên, hương thơm lan tỏa khắp mọi góc.

Ớt băm được xào ra quá là thơm!

Không cần đến đầu cá, chỉ cần đổ ớt băm lên trên cơm trắng, ăn một miếng là ngất ngây!

Các thực khách ngửi thấy mùi này, miệng không ngừng tiết nước bọt.

“Xào như này thơm quá!”

“Ông chủ, ông có bán tương ớt băm này không? Tôi mua về trộn cơm ăn!”

“Tôi cũng muốn mua!”

“Thơm quá, sớm biết vậy thì đã không ăn cơm dĩa gà Cung Bảo rồi, phải thử đầu cá hấp ớt băm mới đúng, chỉ đành mai lại đến thôi!”

“Sao anh ấy làm gì cũng ngon hết vậy!”

Mọi người bàn luận nhiệt tình.

Đương nhiên tương ớt băm của Giang Phong không bán được.

Anh để đầu cá được ướp xong vào một cái dĩa, để vào trong nồi chưng, chưng sáu phút.

Bước này không để ớt băm là để khử sạch mùi tanh tận gốc.

Sau khi chưng xong, Giang Phong lấy dĩa ra rồi đổ hết nước bên trong, sau đó để đầu cá lên tiếp.

Tiếp đó, anh rải đều tương ớt băm lên trên đầu cá.

Ớt băm được rải đều lên trên đầu cá, nước sốt xuôi theo thịt cá thấm vào trong.

Chỉ nhìn thôi đã thấy vừa cay vừa thơm ngon.

Vị của ớt băm dường như đã chui vào miệng, làm người khác không khỏi muốn nhai vài cái.

Tiếp theo, dĩa được đặt vào nồi, chưng cá tiếp.

Chưng thêm tầm mười lăm phút nữa, Giang Phong lấy dĩa ra, đầu cá đã bị ớt băm màu đỏ lấp đầy hoàn toàn, mùi thơm của ớt băm tuôn trào.

Giang Phong rải một nắm hành lên trên đầu cá, đổ hai muỗng dầu nóng lên trên.

Khoảnh khắc dầu đổ lên đó, âm thanh “xèo xèo” vang lên ngay, mùi thịt cá lập tức bùng lên.

“Tay nghề tốt quá!”

“Ông chủ, tôi cũng lấy cơm đầu cá hấp ớt băm!”

“Tôi cũng muốn!”

Thực khách phía sau thấy đầu cá hấp ớt băm ngon đến vậy nên ai cũng đặt.

Một phần cơm dĩa 48 tệ, nghe thì thấy đắt nhưng một dĩa đầu cá hấp ớt băm trong quán cơm, ít nhiều cũng phải 98 tệ.

Giang Phong chia một dĩa đầu cá thành hai phần, rải lên trên cơm trắng.

Ớt băm đỏ tươi trải đầy trên cơm.

Sau đó, Giang Phong đưa hai dĩa cơm dĩa lên, tiếp tục bận rộn với đơn tiếp theo.

Lưu Bàn Tử lấy được phần cơm đầu cá hấp ớt băm của mình.

Nhìn ớt băm đỏ tươi được rải đầy trên cơm trắng, Lưu Bàn Tử không nhịn được nuốt nước miếng.

Cậu ta cầm đũa lên, trộn cơm với ớt băm rồi ăn thử.

Ngay lập tức, nước sốt đậm đà lan tỏa trong cả khoang miệng, mùi vị vi diệu đó khiến nước miếng tiết ra không ngừng, Lưu Bàn Tử ăn đã đến nỗi “ưm” một tiếng.

Cơm đầu cá hấp ớt băm quá tuyệt!

Ớt băm không những không cay mà còn rất khai vị.

Thịt cá không có tí mùi tanh nào, ăn vào thấy rất tươi, ngập tràn mùi vị của sốt ớt băm.

Có thể làm đầu cá thành thế này thật không dễ dàng, chắc chắn là đầu bếp đỉnh cao.

Lưu Bàn Tử cảm thán không ngừng, động tác vô cùng nhanh, cậu ta bưng dĩa lên, dồn hết phần cơm trộn với sốt ớt băm vào miệng.

Trong miệng phồng lên nhai nhóp nhép, trên miệng toàn là dầu.

Ăn đã rồi, cậu ta mới nhận ra mình quên cả quay video.

Chỉ cảm thấy hôm nay mình đến đúng nơi rồi!

Đến quầy hàng này là đúng nhất!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play