Buổi sáng, Giang Phong lái xe ăn hướng đến công viên Hồng Sơn.
Hôm nay người đợi anh lại nhiều hơn.
“Đến rồi, nhường đường một chút.”
Giang Phong lái xe ăn đến vị trí lúc trước, khi đến gần với đám đông, tốc độ của Giang Phong dần chậm lại.
“Ông chủ, cuối cùng anh cũng đến rồi, đợi anh thôi đó!”
“Tôi cũng vậy!”
“Lần sau ông chủ đến sớm chút đi, tôi sắp đói chết rồi!”
“Cho tôi một phần cơm thịt heo sợi xào thập cẩm!”
Mọi người rất nhiệt tình.
Giang Phong mở quầy hàng, dưới sự giúp đỡ của những khách hàng, anh bày xong bàn ghế, chuẩn bị mở bán.
Các thực khách xem thực đơn hôm nay.
Món mặn cao cấp: Gà Cung Bảo*, thịt heo sợi xào thập cẩm, thịt thăn chua ngọt.
*Món này có xuất xứ từ tỉnh Tứ Xuyên, được biết đến với hương vị cay nồng và thơm béo đặc trưng.
( truyện trên app tyt )
Món chay cao cấp: Trứng xào cà chua, cải thìa xào nấm.
Người bán bánh rán đứng ở đầu, anh ấy nhìn chữ trên thực đơn, nói: “Hôm nay có thêm gà Cung Bảo này!”
“Vậy cho tôi một cơm gà Cung Bảo!”
Qua hai ngày quan sát, anh ấy đã hiểu rõ rồi.
Giang Phong là một đầu bếp chính hiệu, món anh làm bảo đảm ngon.
Có món mới thì cứ ăn là được.
“Được, một phần cơm gà Cung Bảo, anh ngồi ở đấy đợi chút, xong ngay thôi.”
Giang Phong nói.
Gà Cung Bảo, phải lấy thịt đùi gà, bỏ đi xương rồi cắt thành hạt, sau đó bỏ nước tương nhạt, rượu nấu ăn, bột năng vào trong thịt gà để thêm gia vị.
Một công thức nấu ăn tốt thường phải có sự xử lý đặc biệt với thịt trước khi xào, chiên hoặc rán. Ví dụ như thịt thăn chua ngọt phải ướp thịt thăn trước, thịt heo sợi xào thập cẩm phải được ướp với lòng đỏ trứng và tinh bột trước khi chế biến.
Giang Phong đã chuẩn bị đủ thịt gà thái hạt.
Nước sốt được pha theo đúng tỉ lệ với đường, giấm, bột năng, nước tương nhạt, nước tương sẫm màu, muối.
Ngoài ra còn cắt hành, gừng và tỏi thành miếng, cắt ớt thành đoạn.
Sau đó chuẩn bị thêm đậu phộng đã được chiên chín.
Công thức của gà Cung Bảo đã đầy đủ rồi.
Xào món chân chính thì không cần nhiều kỹ thuật.
Mở lửa, dầu nóng.
Giang Phong đổ dầu đậu phộng với một ít mỡ heo, sau đó dùng cái xẻng múc một ít ớt khô với hoa tiêu bỏ vào trong chảo xào.
Ớt bỏ vào trong chảo dầu, xung quanh lập tức vang lên tiếng “xèo xèo”.
Cho đến khi ớt biến thành màu nâu đỏ, Giang Phong bỏ thêm gà thái hạt vào, bắt đầu xào thịt.
Thịt gà đã được ướp bỏ vào chảo xào, hương thơm lan rộng ra khắp nơi.
Khách hàng không ngồi mà đứng bên cạnh nhìn Giang Phong nấu ăn, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì.
Giang Phong thấy gà đã được xào nóng, tiếp tục thêm hành, gừng và tỏi vào cho thịt được xào thơm. (App TYT)
Vừa rồi chỉ là mùi thịt đơn thuần, nhưng lúc này còn hòa quyện với cả mùi của gia vị, chui thẳng vào lỗ mũi, khiến miệng của mọi người không khỏi tiết ra nước miếng.
Giang Phong tiếp tục xào, đổ thêm nước sốt đã được trộn rồi xào đến khi nước cạn, mùi hương đã thấm vào trong gà thái hạt, cuối cùng bỏ đậu phộng trộn đều là có thể bày ra dĩa rồi.
Gà Cung Bảo chính cống, cách làm rất quan trọng.
Chọn nguyên liệu đầu tiên là thịt đùi gà có da, như vậy mới có thể đảm bảo sự mềm mại. Nếu đổi thành thịt ức gà, vừa già vừa khô, ăn vào chỉ thấy vụn, chất lượng sẽ kém hơn nhiều.
Còn lại là nhiệt độ lúc xào nấu, điểm này thì phải nhìn ớt, ớt phải biến thành màu đỏ đậm, cho cảm giác hơi cháy mới là gà Cung Bảo chính cống.
Nếu ớt của gà Cung Bảo được bày ra là màu đỏ tươi, đó chỉ là món ăn thất bại.
Cuối cùng là xử lí nước sốt đặc, không được quá dày mà cũng không được quá mỏng.
Quá dày sẽ đặc sệt, quá mỏng sẽ nhạt nhẽo.
Lúc làm cạn nước sốt phải cẩn thận, làm dứt khoát, nếu thứ đổ ra từ trong chảo là nước canh, vừa không đẹp vừa không ngon.
Giang Phong xử lý gà Cung Bảo, thịt thăn chua ngọt hay thịt heo sợi xào thập cẩm đều như thế, phải để mỗi giọt nước sốt đặc đều bao bọc trên từng miếng thịt.
Người trong ngành nhìn cách làm, người ngoài ngành xem cho vui.
Các thực khách không hiểu những chuyện đó, chỉ biết món Giang Phong làm đẹp, ăn vào cũng ngon.
Đó là đủ rồi.
Ông anh bán bánh rán ngửi mùi thơm của thịt thì mãn nguyện trong lòng.
Trước khi ăn, anh ấy không nhịn được nói: “Giang Phong, anh có tay nghề thế này, về sau chỗ này chắc sẽ nổi tiếng đó!”
Nghe thấy lời của người bán hàng, Giang Phong đáp: “Tuần này tôi bán ở đây còn tuần sau thì không biết đi đâu nữa rồi.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Ông anh bán bánh rán nghe anh nói vậy, trong lòng hụt hẫng.
Cái gì?
Tuần sau là đi?
Giang Phong không rõ hệ thống sẽ cho nhiệm vụ gì.
Chắc chắn sẽ phải thay đổi địa điểm theo nhiệm vụ.
“Anh đùa phải không?”
“Nếu anh đi, e là khách hàng sẽ phải dán thông báo tìm người để kiếm anh đó.”
Ông anh bán bánh rán nói nửa đùa nửa thật.
Giang Phong không trả lời nữa, anh quay về xe ăn, bận rộn với đơn hàng của thực khách tiếp theo.
Ông anh bán bánh rán trộn gà Cung Bảo lên, sau đó dùng muỗng múc một muỗng cơm cho vào miệng.
Gà sau khi được xào vừa mềm vừa trơn, phía trên được nước sốt đặc bao bọc, trong khoang miệng đong đầy hương vị nước sốt được nấu kỹ càng.
Mỗi lần nhai là thịt gà bị cắn ra, gân thịt vẫn còn nối lại, hương thơm bùng ra trong miệng, khiến người ta đắm chìm ngay lập tức.
Ngon quá!
Dường như trong mắt ông anh bán bánh rán có ánh sáng!
Lúc này, có hai người khách đến trước quầy bán bánh rán của anh ấy, thấy không có người nên la lên:
“Người bán bánh rán có ở đây không?”
Nghe thấy tiếng của thực khách, ông anh vừa ăn cơm dĩa vừa la lên:
“Đợi một chút, tôi ăn xong cơm dĩa sẽ sang ngay!”
Hai thực khách xoay đầu nhìn, họ hơi ngơ ngác.
Chuyện gì vậy?
Người bán bánh rán không đi làm bánh rán mà chạy sang kế bên ăn cơm dĩa.
Hai người nhìn cả đội đang xếp hàng rồi nhìn nhau.
“Chúng ta cũng thử cơm dĩa nha? Hơi đông người.” Người đầu tiên khá do dự.
Đa số ai cũng có chứng khó lựa chọn, cũng được gọi là “tôi ăn gì cũng được”, không có chủ kiến.
“Ăn!” Người còn lại dứt khoát hơn nhiều.
Đôi khi ta cần một người bạn như vậy.
“Được!”
Hai người cũng đi sang phía sau đội đó để xếp hàng.
Buổi trưa ở công viên Hồng Sơn, có những dì đang nhảy quảng trường, nghe câu “Dãy Ô Mông núi liền núi”, bước ra điệu nhảy nho nhã.
Có một ông già đang dựa vào một cái cây lớn rồi cứ đập vào đó.
Còn có cặp đôi lớn tuổi đang mặc bộ đồ luyện công màu trắng, đánh thái cực một cách từ tốn.
Bên đường là những người trẻ tuổi đang chạy vội vàng.
Một góc của công viên có những người đang bày quầy hàng.
Trong đó có một chiếc xe ăn, trước mặt xếp một hàng dài hơn hai mươi người.
Một người trẻ tuổi mặc đồ đầu bếp đang vung xẻng xào món.
Cuộc sống là thế, muôn hình vạn dạng.
Con chó nhỏ màu đen bị một sợi dây cột lại, nó ngồi xổm ở bên cạnh xe ăn.
Có nhìn thấy khách cũng không sợ, còn lắc cái đuôi nhỏ như đang đón khách.
Những khách hàng khi thấy nó đều sẽ mỉm cười.
Sau khi có chủ, con chó nhỏ màu đen không còn rụt rè sợ hãi nữa, ánh mắt cũng trở nên dũng cảm và trong trẻo hơn nhiều.
Có nhà rồi thì sẽ có sức mạnh.
Lúc này, một chiếc xe quản lý đô thị từ từ lái đến hướng này từ trên đường.
Trên xe, có hai người quản lý đô thị vẫn còn thảo luận.
“Chỗ Tiền Binh nói là ở đây à? Có thấy đâu?”
Một người quản lý đô thị lẩm nhẩm.
Hôm nay, hai người quản lý đô thị đi tuần tra, sau khi người quản lý đô thị hôm qua tuần tra về đã khen ngợi rất nhiều về một người bán hàng của quầy bán cơm dĩa, đề cử mãnh liệt.
Nhìn thấy họ nói đến mặt mày hớn hở, sinh động hết sức nên hai người quản lý đô thị cũng tính hôm nay đến thử vị xem như thế nào.
“Hỏi người ta xem.”
Một người quản lý đô thị khác nói.
Lúc này, họ mới chú ý một ông già bên đường đang bán vớ và những dụng cụ như dao cắt móng tay.
Hai người lái xe hướng về phía ông già.
“Ông ơi, gần công viên Hồng Sơn có chỗ bán cơm dĩa không?”
Một trong hai người hỏi.
Ông già đang ngồi trên ghế thấp, vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng.
Nghe thấy có người gọi ông ấy, còn tưởng là có khách đến rồi.
Ông ấy mở mắt nhìn mới thấy, trời ơi, hai người quản lý đô thị!
Ông già bị dọa đến giật cả mình, hết buồn ngủ ngay.
Sau đó, ông ấy không nghe thấy người quản lý đô thị nói gì nữa, cúi đầu gấp bốn góc của sạp dưới đất để dọn lại, ông ấy xách cái sạp, kẹp cái ghế, xoay đầu chạy ngay.
“Ông ơi, đừng chạy, tụi con không bắt ông, chỉ hỏi gần đây có bán cơm dĩa không thôi!”
Một người quản lý đô thị thấy vậy, hét lớn với bóng lưng của ông già.
Nghe thấy lời của anh ta, khoé miệng của ông già hiện lên nụ cười lạnh.
Đừng chạy?
Tên ngốc mới không chạy!
Hứ! Muốn lừa tôi à? Giả vờ để thi hành pháp luật?
Động tác của ông già nhanh nhạy, quẹo vào trong một cái hẻm nhỏ, chớp mắt đã không thấy đâu.
Trên đường chỉ còn hai người quản lý đô thị nhìn nhau không biết nói gì.