[Số lượng khách hài lòng: 311/200, đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.]

[Nhận được thêm phần thưởng: Công thức của gà Cung Bảo.]

Ngày hôm sau, Giang Phong một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Đã là ba giờ chiều.

Khách hôm nay nhiều hơn.

Từ 11 giờ 40 phút đến bây giờ, Giang Phong chưa nghỉ tay được chút nào!

Nếu không phải do nguyên liệu mua về đã dùng hết, có lẽ anh còn phải làm thêm một lúc nữa.

“Bán hết rồi, dọn dẹp thôi!”

“Ngày mai mọi người hãng đến tiếp!”

Mắt thấy vẫn còn người đến, Giang Phong nói.

Có vài thực khách kế bên nói với Giang Phong:

“Ông chủ, ngày mai khi nào anh đến vậy? Tôi đến sớm chút.”

“Có được đặt hàng giao đến nhà không?”

“Có địa chỉ của quán không? Hay anh để lại số điện thoại đi.”

Giang Phong nghe được câu hỏi của mọi người thì dứt khoát trả lời: “Ngày mai vẫn đến vào 11 giờ rưỡi.”

“Tôi không giao hàng đến tận nhà, cũng không có quán, tôi chỉ tự mở một quầy hàng thôi.”

Nghe vậy, các thực khách hơi thất vọng.

Nhưng chỉ cảm thán ông chủ này cá tính thật.

Cho đến khi thực khách cuối cùng ăn xong, Giang Phong và dì dọn dẹp cùng nhau dọn bàn ghế lên xe ăn.

Giang Phong trả tiền cho dì sau đó lái xe buýt di động đi, dần rời khỏi công viên Hồng Sơn dưới ánh mắt của những người bán hàng.

“Người ta phóng khoáng thật, nói đi là đi.”

Người bán xúc xích nướng nhìn bóng lưng của Giang Phong, khó mà giấu được vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Tôi mà có bản lĩnh như vậy, chắc chắn sẽ bày hàng mỗi ngày, kiếm thật nhiều tiền!”

Ánh mắt của người bán bánh rán ngập tràn khát vọng với tiền tài.

“Có bản lĩnh này thì tôi sẽ đi làm việc ở quán ăn lớn, nói sao cũng phải được một vạn rưỡi tệ một tháng chứ!”

Người bán kẹo hồ lô mơ mộng.

Nhưng Giang Phong đi rồi thì họ cũng làm ăn tốt hơn.

Đặc biệt là do Giang Phong đã mang đến rất nhiều lưu lượng khách, sau khi khách ăn xong cơm dĩa, có khi cũng sẽ mua cây xúc xích nướng hay một cây kẹo hồ lô.

Giang Phong lái xe buýt di động đi một đường đến quán ở vùng ngoại ô.

Anh dừng xe rồi dọn dẹp vệ sinh, sau đó về nhà nghỉ ngơi.

Bữa cơm tối đương nhiên sẽ là thực đơn [Gà Cung Bảo] vừa nắm được.

Như vậy là ngày mai có thể làm một món hoàn toàn mới rồi.

Sau bữa cơm tối, Giang Phong đến quán thịt, đặt nguyên liệu ngày mai với ông chủ.

Anh đặt thịt nhiều nên ông chủ chào đón nồng nhiệt.

Mà Giang Phong còn đích thân đến, ông chủ cũng không giảm bớt miếng nào được, cái nào cũng là loại thịt tốt nhất.

Ông chủ đi chuẩn bị theo đơn của Giang Phong.

Giang Phong rảnh rỗi, anh đứng đợi bên ngoài quán.

Lúc này, một tiếng chó sủa vừa non vừa đáng yêu vang lên từ con hẻm nhỏ kế bên quán thịt.

“Gâu~” (App TYT)

 m thanh này rất nhỏ nhưng Giang Phong nghe rất rõ.

Anh xoay đầu hướng về phía con hẻm nhỏ, đúng lúc nhìn thấy một con chó nhỏ màu đen, nó đang đưa đầu ra từ trong con hẻm nhỏ, ngốc nghếch nhìn chằm chằm Giang Phong.

Dường như con chó nhỏ hơi sợ, ánh mắt nó khá rụt rè.

Tuy sợ nhưng vẫn ráng đưa đầu ra nhìn Giang Phong.

Giang Phong thấy nhóc này khá thú vị.

Bộ lông màu đen, đôi mắt màu đen, khá dễ thương đó.

Vừa hay ông chủ quán thịt bước ra.

Giang Phong chỉ con chó nhỏ rồi hỏi: “Ông chủ, chú nuôi nó à?”

Ông chủ quán thịt nhìn sang con chó nhỏ màu đen, nói: “Không phải, nhà tôi đã nuôi hai con rồi, đó là con chó hoang.”

“Vốn là có một con chó cái và ba con chó nhỏ lưu lạc đến đây.”

“Về sau có người tố cáo với thị chính, nói bên đây có chó hoang, không tốt cho con nít.”

“Thị chính phái người đến bắt chó hoang đi rồi.”

“Nhóc này thông minh lắm, thấy có người đến bắt là quay đầu chạy ngay, còn biết trốn nên chưa bị bắt. Tôi thấy nó đáng thương nên có khi sẽ cho nó ăn.”

“Nhưng bên đây có mấy nhà không thích chó hoang, nếu nó bị phát hiện thì chắc vẫn sẽ bị mang đi.”

Là một ông chủ của quán, đương nhiên sẽ hiểu rõ mọi thứ xảy ra xung quanh. Nghe được là chó hoang, Giang Phong có hứng thú ngay.

“Có thịt chín không? Cho tôi vài miếng với.”

Giang Phong xoay đầu hỏi.

Ông chủ đoán được anh muốn làm gì, nói: “Có, quán thịt kho kế bên cũng là của tôi, tôi đi lấy cho cậu một ít.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Ông chủ về thái một ít gan lợn và thịt ba chỉ rồi đưa cho Giang Phong.

Giang Phong nhận lấy rồi đi về phía đầu hẻm.

Con chó nhỏ màu đen thấy Giang Phong đi đến, nó lập tức chạy vào trong hẻm.

Nó chạy được vài bước rồi dừng lại, trốn ở đằng sau một cái thùng rác, lại tiếp tục đưa đầu nhìn ra ngoài.

Giang Phong đứng ở bên ngoài hẻm, ánh sáng mặt trời chiếu xung quanh, một vùng sáng ngời.

Con chó nhỏ màu đen trốn trong hẻm, ở trong không có ánh sáng, bị bóng tối bao phủ.

“Chậc chậc chậc, qua đây, qua đây ăn thịt này.”

Giang Phong ngồi xổm xuống, anh lắc gan lợn trong tay, kêu con chó nhỏ màu đen.

Con chó nhỏ màu đen đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Phong, nó đang phán đoán Giang Phong là người tốt hay xấu.

Nhóc này rất cảnh giác, nhưng mùi của gan lợn thơm quá à!

Nó rất do dự, tiến lên hai bước đã dừng lại, rồi lại bước thêm hai bước và dừng lại tiếp.

Cứ như kế bên nó có hai âm thanh.

Một cái nói: “Đó là thịt, chắc sẽ ngon lắm!”

Cái còn lại nói: “Đừng qua đó, nguy hiểm!”

Cuối cùng, nhóc cún vẫn không tránh được sự dụ dỗ của món ngon.

Nó chạy ra khỏi bóng tối.

Hướng đến ánh sáng.

Giang Phong để thịt xuống đất, nhóc cún chạy ra khỏi con hẻm, nó không lo gì nữa, chỉ biết cúi đầu gặm miếng thịt lên ăn.

Khóe miệng Giang Phong hiện lên ý cười.

Con chó nhỏ màu đen này là một con chó đồng quê Trung Quốc thuần chủng.

Chó đồng quê Trung Quốc có ba màu thường thấy.

Đại Hoàng, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc.*

*vừa chỉ màu sắc mà đây cũng là cách đặt tên cho chó thường thấy ở nông thôn.

Đại Hoàng có số lượng nhiều nhất, nhà nào nhà nấy ở nông thôn cũng có.

Tiểu Bạch có nhan sắc khá cao, nhưng Tiểu Bạch ở nông thôn lúc nào cũng dơ.

Tiểu Hắc cũng có rất nhiều, ở một số nơi cũng rất được yêu thích, có ngụ ý là trừ tà tránh tai nạn.

Đương nhiên còn có cả ba màu trộn với nhau, tính tình khá hung dữ. Còn có màu vàng phối với đen, thường gọi là chó bốn mắt*, rất đẹp và cũng rất thông minh.

*Chó bốn mắt:

  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhóc cún trước mặt này là một con Tiểu Hắc.

Nhìn sự hoạt bát này, chắc chắn là Tiểu Hắc có thiên phú rất tốt.

Chó rất chú trọng thiên phú, những con chó siêu hoạt bát và có sức sống lúc nhỏ thì khi lớn lên cũng sẽ không tệ.

Nhóc cún này ăn hết thịt trên đất.

Sau khi ăn xong, cái đuôi của nó lắc lư, cũng không sợ nữa.

Lúc nó ngước đầu nhìn Giang Phong, trên mặt vẫn còn nụ cười.

“Khá thông minh đó.”

Giang Phong phát hiện thiên phú của nhóc cún này tốt nên càng thích hơn nữa.

“Mai mốt mày theo tao đi, không cần lưu lạc nữa.”

“Mày có nhà rồi!”

Giang Phong đưa tay sờ đầu của nhóc cún.

Nhóc cún nghe thấy lời của Giang Phong nói, cái đuôi nhỏ lắc lư càng mạnh hơn nữa.

Lúc này, ông chủ quán thịt bước ra và nói: “Đồ cậu muốn đã được chuẩn bị theo đơn rồi, cậu kiểm tra đi.”

“Được.” Giang Phong đứng dậy đi về phía quán thịt.

Giang Phong quay đầu nhìn một cái.

Con chó màu đen này thông minh thật, nó đã lập tức bước cái chân nhỏ đi theo đằng sau Giang Phong, giống như nó biết mình đã được nhận nuôi vậy.

Giang Phong lập tức vui lên.

Nhóc cún này càng nhìn càng có linh tính.

Tiếp đó, Giang Phong kiểm tra thịt và rau cũng không có vấn đề gì, anh ngồi lên xe giao hàng của ông chủ, dẫn theo con chó nhỏ, mang theo thịt và rau của mình vào trong quán.

Con chó nhỏ màu đen ở bên cạnh Giang Phong thích ứng rất nhanh.

Giang Phong dành thời gian dẫn nó đi bệnh viện thú y làm kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, sẵn tiện chích luôn vắc xin cần chích, còn làm cả chứng chỉ nuôi chó. 

Từ nay về sau, ở quầy hàng của Giang Phong có thêm một con chó nhỏ màu đen đáng yêu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play