Khoảng 2 giờ chiều.

Giang Phong mở nắp lồng hấp, nhìn thoáng qua lồng hấp cơm.

Chỉ còn lại một xửng.

Anh lại ngẩng đầu nhìn dòng người xếp hàng dài dằng dặc, thật sự là không hề giảm bớt chút nào.

Khóe miệng Giang Phong cong lên một nụ cười khó phát hiện.

Anh hướng về phía những người đang xếp hàng, hét lớn:

"Mọi người, cơm sắp hết rồi, những người phía sau không cần xếp hàng nữa!"

"Làm thêm mười mấy đơn nữa là hết cơm rồi, đừng xếp hàng."

Nghe Giang Phong nói vậy, những người xếp hàng đều khá kinh ngạc.

"Ôi vãi, không còn cơm nữa sao?"

Vài người cuối hàng thở dài.

Haiz! Cuối cùng vẫn đến chậm.

Họ chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Vài người ở giữa vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn chờ thêm.

Biết đâu lại đến lượt mình thì sao!

Họ chắc chắn không muốn đi.

Những người đứng đầu hàng có chút sốt ruột, vội vàng gọi món.

Giang Phong lại bắt đầu bận rộn.

Đúng lúc này, đột nhiên, một chàng trai trẻ ở giữa hàng không biết vì sao lại ngất xỉu.

Những người xung quanh hoảng sợ.

"Ôi trời, có chuyện gì vậy?"

Hàng ngũ hơi hỗn loạn.

"Cậu em, cậu sao vậy?"

"Sao lại ngất xỉu thế này?"

Giang Phong cũng dừng tay, nhìn về phía đám đông đang xếp hàng.

Chuyện gì thế này?

"Người anh em kia sao vậy? Có cần gọi xe cấp cứu không?"

Giang Phong lên tiếng.

"Cậu ta còn trẻ, mọi người có thể đỡ cậu ta dậy."

Lúc này, một ông anh đứng sau chàng trai ngất xỉu đã đỡ cậu ta dậy.

Chàng trai mặt mày tái nhợt, môi không còn màu máu, trông khá là đáng sợ.

Cậu ta vẫn còn tỉnh táo, chỉ nói:

"Tôi không sao, bị hạ đường huyết thôi, bệnh này đã lâu rồi."

"Nghe nói ở đây có quán cơm dĩa ngon nên đến xếp hàng."

"Hàng hơi dài, đứng không vững."

Chàng trai đứng dậy khá khó khăn. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Mọi người thấy vậy, xôn xao nói:

"Cậu mua trước đi, đừng vội, vẫn còn mà."

"Nhìn sắc mặt cậu ta trông sợ thật!"

"Để cậu ta mua trước đi."

Giang Phong thấy tình hình bên đó, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thật sự ngất xỉu trước quán của mình thì phiền phức lắm, dễ khiến người ta nghĩ là ăn cơm dĩa của mình rồi xảy ra chuyện.

Chàng trai vừa nói cảm ơn mọi người, vừa bước đến đầu hàng.

Giang Phong hỏi:

"Cậu muốn ăn gì?"

"Tôi muốn dĩa cơm gà Cung Bảo." Chàng trai gọi món.

Trông cậu ta thật sự rất yếu ớt, môi không chút màu máu.

"Được, cậu đợi chút."

Chàng trai quét mã thanh toán, rồi ngồi vào bàn chờ đợi.

Giang Phong bắt đầu xử lý thịt gà, thái hạt lựu, thêm gia vị, ướp, xào.

Không lâu sau, một dĩa cơm nóng hổi đã hoàn thành.

Chàng trai nhìn thấy cơm dĩa, lập tức cầm đũa lên, cũng không đợi thêm, bắt đầu cho vào miệng ngay.

Cậu ta ăn ngấu nghiến, dáng vẻ đó khiến những thực khách xung quanh càng thêm đói bụng.

"Cậu nhóc, ăn chậm thôi! Coi chừng nghẹn!"

"Cậu không thể ăn quá nhanh như vậy được."

Chàng trai gật đầu, đáp:

"Cơm dĩa này ngon quá nên không nhịn được, hai ngày nay tôi ăn không ngon."

"Bác trai bác gái, cảm ơn mọi người."

Nghe chàng trai cảm ơn, những người lớn tuổi xung quanh cũng cảm thấy vui vẻ.

Lúc này, trong hàng có một thực khách nhận ra điều gì đó.

"Hình như hôm qua mình thấy cậu nhóc này cũng ở đây?"

"Mình nhớ nhầm sao?"

"Chẳng lẽ là giả vờ ngất xỉu để lừa cơm dĩa?"

"Nhưng mà sắc mặt cậu ta cũng không giống giả vờ."

Thực khách suy nghĩ trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Chàng trai ăn xong dĩa cơm một cách nhanh chóng, sau đó lau miệng, thở phào một hơi.

Sảng khoái!

Quá sung sướng!

Tuy nhiên, cậu ta không biểu hiện gì ra mặt, vẫn giả vờ hơi choáng váng.

Sau khi chàng trai đứng dậy, một ông cụ nhiệt tình lên tiếng:

"Cậu nhóc, cậu ổn không? Có cần gọi xe cấp cứu không?"

Nghe vậy, chàng trai lộ vẻ mặt đau đớn: "Không cần đâu cụ, cháu đỡ hơn rồi."

"Ăn dĩa cơm này xong là khỏe lại ngay." 

"Cháu về nhà nghỉ ngơi trước đây."

Chàng trai đứng dậy, vẫn giả vờ hơi choáng, lảo đảo bước đi.

Sau đó, cậu ta lê thân thể "yếu ớt" của mình, từ từ rời khỏi góc công viên.

Mọi người nhìn theo bóng cậu ta khuất dần, ánh mắt đầy sự quan tâm.

Khuôn mặt chàng trai tràn đầy vẻ nghiêm trọng, nhưng trong lòng cậu ta chỉ có mấy chữ để đánh giá bản thân: ( truyện trên app tyt )

Diễn viên xuất sắc!

Chàng trai vốn dĩ đã có nước da trắng bệch, còn đôi môi nhợt nhạt là do trước đây giả bệnh trốn học, cậu ta đã khổ luyện kỹ năng trang điểm.

Không ngờ hôm nay lại dùng được!

Lúc đó, thấy hàng người xếp hàng khá đông, Giang Phong lại nói cơm sắp hết, chuẩn bị dọn hàng.

Cậu ta lo rằng mình sẽ không được ăn món cơm dĩa ngon như vậy, thế là kế hoạch giả vờ ngất xỉu lóe lên trong đầu.

Chàng trai thở dài.

Để được ăn dĩa cơm mà cũng phải dùng đến binh pháp!

May là kết quả cuối cùng cũng tốt đẹp.

Món cơm gà Cung Bảo thật sự rất ngon!

Không uổng công!

Khách hàng trên quầy hàng đủ loại người.

Cơm trắng còn lại không nhiều, những vị khách phía sau càng thêm sốt ruột.

Lúc này, lại có một vị khách đến trước quầy hàng.

"Cho tôi hai suất cơm thịt heo sợi xào thập cẩm, hai suất cơm gà Cung Bảo."

Khách hàng mở miệng nói.

Người nọ vừa dứt lời, những người xếp hàng phía sau đều sững sờ.

Giang Phong đã nói cơm trắng còn lại không nhiều lắm, không đủ cho nhiều người.

Anh chàng này lại gọi hẳn bốn suất.

Thật là không biết điều!

Một ông anh phía sau lên tiếng:

"Một mình cậu ăn bốn phần? Ăn hết nổi không vậy?"

Lại có người hùa theo:

"Đúng đấy, đâu có đặt mang về được, cậu ăn hết nổi sao?"

"Anh gọi nhiều như vậy thì chúng tôi ăn gì?"

"Chúng tôi xếp hàng lâu như vậy, một mình anh gọi bốn suất?"

"Này anh bạn, chơi vậy không đẹp đâu? Anh muốn độc chiếm hết à?"

Anh chàng cũng hơi bất ngờ.

Anh ta quay đầu nhìn những người đang tức giận, hơi lúng túng một chút, nhưng sau đó nghĩ lại thấy mình không làm gì sai cả, liền nói:

"Đâu có quy định không được gọi bốn suất, tôi mua về nhà ăn không được à?"

Anh ta vừa dứt lời, những người xếp hàng phía sau càng thêm tức giận.

"Chúng tôi xếp hàng nửa tiếng đồng hồ rồi, cậu có thể biết điều một chút không?"

"Anh cứ gọi đi, xem ai cản được anh!"

"Ăn chết anh luôn đi!"

Mọi người cãi nhau ầm ĩ, suýt nữa thì đánh nhau.

Giang Phong thầm nghĩ, đừng có gây chuyện ở quán của tôi.

Hòa khí sinh tài, tôi chỉ bán cơm dĩa thôi mà, có cần phải vậy không?

Nhưng anh cũng không tiện nói gì, bởi vì anh thật sự không hề quy định mỗi người chỉ được gọi một suất.

Lúc này, một bà lão với gương mặt hiền từ lên tiếng khuyên nhủ:

"Cháu trai, mọi người đã xếp hàng lâu như vậy rồi, cháu bớt đi một suất được không? Ai cũng muốn ăn cơm dĩa, đều không dễ dàng gì."

Nghe bà lão khuyên nhủ, chàng trai cũng không cứng đầu nữa.

"Được rồi, vậy cho tôi một phần cơm hai món thịt heo sợi xào thập cẩm và gà Cung Bảo."

Anh chàng gọi món lại.

Nghe anh ta nói vậy, những vị khách khác cũng không cãi nhau nữa.

Giang Phong liếc nhìn hàng người, còn khoảng chín người nữa.

Anh lại nhìn vào nồi hấp, cơm trắng chắc là vừa đủ.

Giang Phong lên tiếng nói với mọi người:

"Còn chừng này người nữa, mỗi người một suất là vừa hết."

"Không bán cho người khác nữa."

"Mọi người đừng vội, ai cũng có phần."

Nghe Giang Phong nói vậy, những vị khách đang xếp hàng đều thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì tôi yên tâm rồi!"

"Chỉ cần được ăn là được!"

"Ông chủ, anh cứ từ từ làm!"

Giang Phong tiếp tục cầm xẻng xào, bận rộn với những đơn hàng của thực khách.

Chú chó nhỏ nằm nghỉ ngơi bên cạnh xe, vẻ mặt chán chường.

Có vài vị khách thấy chú chó nhỏ rất đáng yêu, còn ngồi xuống trêu đùa nó.

Chú chó Tiểu Hắc cũng không sợ người lạ, vẫy đuôi như thể đang thay Giang Phong chào đón khách.

Thời gian trôi qua từng chút một, từng đơn hàng được hoàn thành.

Cuối cùng, cơm trắng trong lồng hấp cũng hết sạch, tất cả các thực khách đều được thưởng thức món cơm mà họ hằng mong ước.

Giang Phong buông xẻng xào, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

"Cũng xem như xong việc."

Giang Phong cảm thán.

Anh vận động cơ thể một chút, không những không thấy mệt mỏi, mà nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của các vị khách, anh còn cảm thấy tràn đầy năng lượng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play