Gia Nhập Công Ty Giải Trí Đã Phá Sản 300 Lần

Chương 5: Sắc đẹp là công lý


1 tuần


Trong studio, nhiếp ảnh gia hỏi Tiểu Mã: “Hôm nay chụp thế nào? Có yêu cầu gì không?”

Tiểu Mã: “Không có yêu cầu gì, chụp đẹp là được.”

Nhiếp ảnh gia nói “Được” xong liền cúi đầu chọn máy ảnh và ống kính, lấy những bức ảnh đã chụp hôm qua làm tài liệu tham khảo, nghĩ xem hôm nay phải làm thế nào mới có thể chụp được vẻ đẹp vô song của Liễu Vi.

Nhiếp ảnh gia hỏi bâng quơ: “Chụp bừa thế này, không lãng phí tiền à?”

Tiểu Mã: “Anh quan tâm nhiều như thế làm gì, lại không có nợ tiền của anh.”

Nhiếp ảnh gia: “Tôi chỉ muốn hỏi còn phải chụp mấy ngày nữa thôi? Có phải đều là chụp trong studio và sân bay không?”

Tiểu Mã suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước khi công việc tiếp theo đến thì chắc là như vậy. Chụp nhiều ảnh một chút.” Cô ấy nói với nhiếp ảnh gia: “Anh để tâm một chút, chụp đẹp một chút, ảnh của chị Tư Tư đều được ông chủ của chúng tôi xem qua, chụp đẹp thì ông chủ cũng vui, biết đâu lại nhớ đến anh. Sau này có công việc lớn gì, biết anh chụp đẹp liền sẽ nghĩ đến anh ngay. Anh thấy có đúng không?”

Nhiếp ảnh gia nghe xong thì gật đầu, nói: “Ảnh của chị Tư Tư thì dễ chụp rồi, chị ấy đứng đó ngẩn người thôi cũng đẹp, tôi chụp cho chị ấy cũng dễ ra ảnh đẹp, chụp những nghệ sĩ khác thì chưa chắc đã ra được ảnh đẹp như vậy. Tỷ lệ ảnh hỏng hôm qua chưa đến ba phần trăm, bảy phần ảnh đều có thể giữ lại. Lát nữa các cô cũng tìm người đến chọn ảnh đi, giữ lại hết thì không cần thiết.”

Tiểu Mã nói: “Được, lát nữa lúc các anh quay chụp tôi sẽ chọn ảnh.”

Liễu Vi được các trợ lý dẫn ra.

Nhiếp ảnh gia thấy vậy liền gọi trợ lý của mình lại: “Phông nền đã ổn chưa? Bật đèn lên đi.”

Trợ lý của anh ta hô to: “Mấy cái đèn vậy thầy?”

Nhiếp ảnh gia: “Bật hết lên.”

Rầm rầm rầm một hồi, phông nền chính giữa lập tức sáng bừng như ban ngày, không có một chút bóng tối nào.

Liễu Vi đứng trước mặt Tiểu Mã, Tiểu Mã khen ngợi không ngớt: “Đẹp, thật sự rất đẹp. Chị Tư Tư, lát nữa chị cứ đứng ở đó, cần cái gì cứ gọi cho chúng em, muốn nghỉ ngơi cũng gọi cho chúng em, muốn nghỉ lúc nào cũng được, đây là studio nhà chúng ta, hôm nay studio này là của chị, người khác không vào được, thời gian rất thoải mái, đừng để mệt chị nhé.”

Liễu Vi được khen rất thoải mái, cũng thấy chụp trong “Studio nhà mình” quả thực rất tốt.

Trợ lý nhiếp ảnh lại đây dẫn cô tới vị trí, dưới ánh đèn lớn, năm mét trước mặt cô đều là một màu đen kịt, nhiếp ảnh gia và Tiểu Mã đều như đang ở một thế giới khác.

Liễu Vi còn chưa kịp căng thẳng, nhiếp ảnh gia đã gọi: “Chị Tư Tư.”

Cô theo phản xạ có điều kiện nhìn sang, nhiếp ảnh gia liền lập tức chụp liên tiếp mười tấm, đứng thẳng người gọi Tiểu Mã lại xem ảnh.

Nhiếp ảnh gia: “Không tệ đi.”

Người đẹp ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe, đôi môi hơi hé mở, vì nhiều loại ánh sáng mạnh chiếu xuống nên bóng trên mặt rất ít, toát lên một vẻ đẹp không thực của truyện tranh.

Tiểu Mã: “Anh nói được là được.”

Từ nhỏ Liễu Vi đã bị người ta nói là không ăn ảnh.

Khi chụp ảnh thẻ, nhiếp ảnh gia cứ liên tục bảo cô cười một chút, mỉm cười lên một chút, cuối cùng nói với cô: “Sao cô đến cả cười mà cũng không biết vậy?”

Nhưng bây giờ cô không cười, vẫn trừng mắt nhìn thẳng về phía trước như cũ, tạo dáng theo trợ lý nhiếp ảnh ở bên cạnh, thế mà nhiếp ảnh gia chụp ảnh từ đầu đến cuối lại chỉ biết nói: “Tốt.”

“Biểu cảm này rất tốt!”

Liễu Vi: “Tốt ở đâu? Cô có làm biểu cảm gì đâu?”

“Trạng thái này rất tốt!”

Liễu Vi: “Trạng thái gì cơ??”

“Bức vừa nãy đặc biệt tốt!”

Liễu Vi: “...”

Hóa ra không phải do cô không biết mỉm cười, mà là do không đúng người.

Cả quá trình Liễu Vi cứ thả hồn mơ màng suốt, nhiếp ảnh gia liên tục khen tốt lắm, khen quá trời quá đất. Sau khi nhiếp ảnh gia đi đổi máy ảnh, Tiểu Mã tới nói: “Chị Tư Tư mệt rồi nhỉ? Tiếp đó ngồi trên ghế chụp đi.” (App TYT)

Trợ lý nhiếp ảnh liền bê một cái ghế lại đây, cô cũng ngồi lên trên.

Nhiếp ảnh gia đến chụp thử một tấm, gọi trợ lý: “Giảm sáng. Đổi đèn.”

Mấy anh thanh niên là trợ lý nhiếp ảnh lập tức vội vàng đến dọn dây điện, tắt đèn, rồi hỏi nhiếp ảnh gia: “Thế này đã được chưa?”

Nhiếp ảnh gia: “Giảm thêm một cái nữa, bên đó cũng tắt đi.” Cuối cùng lại nói: “Chỉ để lại một đèn thôi, đèn nhỏ.”

Studio trong nháy mắt liền tối mờ, Liễu Vi còn nghi ngờ không biết tối như vậy liệu có chụp rõ được hay không?

Nhiếp ảnh gia lại chụp thử một tấm rồi nói: “Bên trái chị Tư Tư đặt một cái đèn, bên dưới và bên trên đều thêm tấm phản quang.”

Hai chàng trai mỗi người cầm một tấm phản quang lớn, một đứng một ngồi, một cái đèn cao nửa người chiếu vào bên trái Liễu Vi.

Nhiếp ảnh gia lại chụp thử, thấy đã hài lòng, lại nói với Liễu Vi: “Chị Tư Tư, chị cứ giữ nguyên tư thế này, không cần động đậy.”

Tư thế gì? Liễu Vi ngơ ngác nhìn vào bóng tối trước mặt.

Nhiếp ảnh gia: “Tốt lắm!”

Cuối cùng, bức ảnh này là bức ảnh đẹp nhất trong ngày, trong bóng tối, một cô gái trẻ ngây thơ nhìn về phía trước, muốn nói mà không nói nên lời.

Ngưu Lan Sơn vẫn luôn nhớ tới chuyện của Liễu Vi nên mấy ngày sau đã gọi Cao Lãng đến, hỏi cô: “Dạo này Tư Tư thế nào? Cô sắp xếp cho cô ấy công việc gì vậy?”

Cao Lãng vội nói: “Tôi sợ Tư Tư ở nhà rảnh rỗi sẽ tiếp tục suy nghĩ lung tung nên đã cho người đưa cô ấy đi chụp ảnh, hôm kia chụp ở sân bay, hôm qua chụp ở studio số ba của chúng ta.”

Ngưu Lan Sơn: “Có ảnh không?”

Cao Lãng: “Có. Tiểu Mã đi chọn ảnh rồi, tôi bảo cô ấy chọn xong thì gửi đến xem trước.”

Mười phút sau, Tiểu Mã thở hồng hộc chạy vào phòng hội nghị đưa USB. Cô cắm USB vào máy tính, chiếu lên màn hình lớn.

Cô ấy giải thích: “Tổng giám đốc Ngưu, chị Cao, đây đều là ảnh gốc, chưa chỉnh sửa.”

Ngưu Lan Sơn: “Được, mở ra xem thử.”

Tiểu Mã trực tiếp chọn chế độ trình chiếu, ảnh trên màn hình bắt đầu chuyển động từng tấm một.

Ngưu Lan Sơn lặng lẽ xem, hơn năm trăm tấm ảnh nhanh chóng được xem xong.

Cao Lãng nói: “Tiểu Mã, bên nhiếp ảnh có ý kiến gì về Tư Tư không?”

Ngưu Lan Sơn nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã vội nói: “Không có ý kiến gì. Nhiếp ảnh gia nói chị Tư Tư có điều kiện đặc biệt tốt, hình dáng đầu đẹp, tỷ lệ đầu vai hoàn hảo, hơn nữa chị Tư Tư học múa, cả người dù là ngồi hay đứng đều thẳng tắp, đường nét đặc biệt đẹp, cũng không cần phải tạo dáng. Nhiếp ảnh gia nói chị Tư Tư không cần tìm góc, chụp thế nào cũng đều đẹp.”

Ngưu Lan Sơn gật đầu, đợi Tiểu Mã ra ngoài rồi mới nói: “Xem ra học múa cũng không phải là vô ích.”

Dù sao hơn một nghìn vạn đào tạo ở Hàn Quốc cũng đã đổ sông đổ biển, trong lòng Ngưu Lan Sơn ít nhiều gì vẫn có chút không thoải mái. Tất nhiên, trong đó có ba phần là tức giận với Liễu Vi, bảy phần còn lại là tức giận với Cao Lãng. Nếu không phải tin tưởng Cao Lãng thì sao có thể giao việc đào tạo nghệ sĩ cho một mình cô quản lý? Kết quả là Cao Lãng quản lý một nghệ sĩ được công ty cực kỳ xem trọng thành người mắc bệnh tâm lý, ông không đuổi việc Cao Lãng đã là rộng lượng lắm rồi.

Cao Lãng vội nói: “Sẽ không vô ích đâu. Biết đâu sau này Tư Tư sẽ nhớ ra…”

Ngưu Lan Sơn xua tay: “Thôi bỏ đi, đừng ép cô ấy nữa, ép quá lại xảy ra vấn đề lớn hơn thì sao?”

Cao Lãng lập tức đổi giọng: “Vâng, ngài nói đúng, tôi cũng rất thương Tư Tư, bây giờ mỗi ngày đều để Tiểu Mã chú ý đến tình hình của cô ấy, không dám để cô ấy quá mệt mỏi.”

Ngưu Lan Sơn nhìn cô, nói: “Vậy sau này khi cô ấy đi đóng phim hay đóng chương trình tạp kỹ ở bên ngoài, không ở trong địa bàn của mình, chẳng lẽ có thể muốn nghỉ ngơi là nghỉ ngơi được hay sao? Đến lúc đó nếu cô ấy lại mệt mỏi xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?”

Cao Lãng cảm thấy tổng giám đốc Ngưu đang làm khó cô, cô có nói gì thì cũng đều không đúng. Nhưng cô lại không dám phản bác tổng giám đốc Ngưu, chỉ đành vắt óc suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ tôi đang cho người dẫn cô ấy chơi trò chơi để cô ấy được thư giãn trong trò chơi. Ngoài ra, tôi cũng đã trò chuyện với bác sĩ tâm lý ở trên mạng, bác sĩ khuyên có thể để Tư Tư nuôi một con vật nhỏ…” Cô cảm thấy bác sĩ đang nói đùa, bản thân Liễu Vi còn phải dựa vào công ty nuôi, sao có thể nuôi thú cưng được?

Ngưu Lan Sơn cũng từng nghe nói đến chuyện nuôi chó cho trẻ em mắc bệnh tâm lý, ông gật đầu nói: “Cái này thì được. Chó mèo gì đó, bây giờ nghệ sĩ nuôi thú cưng rất thịnh hành, cũng khá hút fan. Cô hỏi Tư Tư muốn nuôi gì, nuôi cho cô ấy một con, nhớ chọn giống tốt, trông đẹp mắt vào, rồi để trợ lý chăm sóc.”

Cao Lãng lập tức đồng ý: “Vâng, tổng giám đốc Ngưu, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Buổi tối, Liễu Vi theo lệnh ở nhà chơi trò chơi. Trò chơi cô chơi là trò chơi rút thẻ đơn giản nhất, nạp tiền là mạnh lên. Cô hỏi tiền chơi trò chơi có phải trừ vào tiền lương của cô không... J đã đi hỏi Cao Lãng, sau khi quay lại thì nói công ty sẽ trả tiền chơi trò chơi cho cô, tính vào tiền điện thoại. J nói: “Chị Tư Tư đừng có gánh nặng gì, chị Cao bảo chị chơi trò chơi là để thư giãn, tiêu bao nhiêu tiền cũng không sao.”

Nguyên văn của Cao Lãng là Tư Tư bản tính tiết kiệm, sẽ không tiêu nhiều tiền. Tiền chơi trò chơi mỗi tháng tạm định là một vạn, hạn mức cao nhất là năm vạn, nhưng chơi trò chơi gì thì phải do J kiểm soát, nếu tiêu vượt mức thì sẽ không mắng Liễu Vi mà là mắng J trước tiên. Vậy nên J vẫn luôn chơi cùng Liễu Vi, chơi những trò mà J đã chơi, biết hạn mức nạp tiền, sẽ không để Liễu Vi nạp vượt.

J cảm thấy chính mình làm mẹ không đau không ngứa, lên mạng đăng bài còn có thể kể lại trải nghiệm chơi trò chơi cùng cấp trên là như thế nào.

Nhưng J phát hiện ra chị Cao thực sự rất hiểu Liễu Vi, cho dù biết rõ có trợ cấp nạp tiền, nhưng mỗi lần nạp tiền Liễu Vi lại chỉ nạp ở mức thấp nhất, hơn nữa cô rất biết kiềm chế bản thân, ví dụ như mỗi ngày chỉ nạp một lần, bình thường thì rút miễn phí, cứ thế này thì đừng nói là một tháng tiêu năm vạn, một vạn thôi cũng đã tiêu không hết. ( truyện đăng trên app TᎽT )

J lại bắt đầu hâm mộ rồi, a, đây chính là cuộc sống của người đẹp sao? Chơi trò chơi thôi mà cũng được công ty trả tiền, cô ấy cũng muốn trở nên xinh đẹp.

J nhận được điện thoại, Liễu Vi nghe giọng là biết Cao Lãng gọi đến, liền đặt điện thoại xuống chờ J nói xong rồi hỏi: “Chị Cao nói gì vậy?”

J phấn khích nói: “Chị Cao hỏi chị có muốn nuôi thú cưng không? Chị Tư Tư, chị thích mèo hay chó nha? Công ty sẽ trả tiền!” Cô ấy đi cùng Liễu Vi chưa đến một tuần đã biết nhất định phải nói “Công ty trả tiền” ra.

Liễu Vi đương nhiên là muốn nuôi rồi! Phải biết rằng trước đây cô đã cực kỳ khao khát được nuôi thú cưng, ngày nào cũng xem thú cưng dễ thương trên Weibo, B trạm, vuốt mèo qua màn hình, nuôi chó trên mây.

Liễu Vi: “Chị Cao có nói là vì sao không?”

J nói: “Chị Cao nói nuôi chó mèo... Có thể hút fan.”

Thực ra Cao Lãng nói là nuôi chó mèo để chữa bệnh tâm lý, cũng có thể hút fan.

Liễu Vi: cVậy có yêu cầu gì không? Ví dụ như hạn mức cao nhất là bao nhiêu?”

J: “Chị Cao yêu cầu là chó mèo thuần chủng, trông đẹp mắt.”

Liễu Vi cùng J lướt Weibo và B trạm cả một buổi tối để chọn chó mèo, hôm sau đi chụp ảnh tâm trạng tốt lên trông thấy.

Cao Lãng vừa vặn đến thăm đoàn phim, hỏi Tiểu Mã và J hai ngày nay thế nào?

Tiểu Mã: “Rất thuận lợi. Hôm nay trạng thái của chị Tư Tư rất tốt, tâm trạng có vẻ tốt hơn trước một chút.”

Nhiếp ảnh gia cũng nói hôm nay chụp đặc biệt đẹp, tỷ lệ thành phẩm chắc chắn cao hơn hôm qua, từ lúc nãy đến giờ đã thay hai bộ quần áo rồi.

J gật đầu: “Hôm nay tâm trạng của chị Tư Tư thực sự rất tốt.”

Cao Lãng hỏi cô ấy: “Cô ngày nào cũng đi theo cô ấy, vậy có biết vì sao không?”

J: “Có thể là do hôm qua chị Cao nói có thể nuôi thú cưng. Chị Tư Tư đã chọn thú cưng muốn nuôi cả một buổi tối, mặc dù vẫn chưa quyết định được muốn nuôi con gì nhưng tâm trạng đã rất tốt rồi.”

Cao Lãng: “Nếu nuôi thì các cô phải chăm sóc đấy.”

J chưa từng nuôi chó mèo nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Vâng, vâng. Chị Cao, một lát nữa em sẽ lên mạng tra cứu cách nuôi.”

Cao Lãng thở dài. Xem ra không nuôi không được rồi. Cô nhìn Liễu Vi trước phông nền, nói: “Chụp xong nhóm này là thôi, tôi đợi cô ấy ở phòng nghỉ.”

Chụp xong nhóm này, Tiểu Mã đi tìm nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia liền hô: “Nghỉ nửa tiếng.”

Tiểu Mã đỡ Liễu Vi đi ra ngoài, nói: “Chị Tư Tư cẩn thận dây điện dưới chân. Chị Cao đến thăm chị đó, đang ở trong phòng nghỉ.”

Cao Lãng đợi ở phòng nghỉ, thấy Liễu Vi đi vào liền gọi cô ngồi xuống, nói: “Chụp mệt rồi nhỉ? Có khát không? Kêu người mang nước cho em uống. Sau này em đi làm cũng phải nhớ chỉ uống nước do người nhà mình đưa, đừng để người ngoài rót nước lấy đồ ăn cho mình. Sau này các cô ấy đi theo em, em có cần gì thì cứ gọi các cô ấy.” Cô chỉ vào Tiểu Mã và J nói.

Hai trợ lý trang điểm đi đến tháo kẹp và tóc giả trên đầu Liễu Vi, sau đó quan sát lớp trang điểm của cô rồi nói: “Chị Tư Tư, lớp trang điểm của chị vẫn còn rất hoàn chỉnh, lát nữa không cần phải dặm lại đâu, chỉ cần đổi màu son thôi.” Sau đó lấy bông tẩy trang lau son môi cho cô.

Liễu Vi chỉ thấy đầu óc nhẹ bẫng, J đưa nước khoáng cho cô, còn tặng cô một cốc nước ép rau quả, bên trong có thêm sữa tách béo.

J: “Chị Tư Tư, bổ sung thể lực đi ạ.”

Cao Lãng: “Em uống đi, vừa uống vừa nghe chị nói.”

Liễu Vi vừa hút nước ép vừa gật đầu.

Phòng nghỉ đóng cửa lại, chỉ còn Tiểu Mã và J ở lại.

Cao Lãng mở điện thoại, cho cô xem trang chủ chương trình tạp kỹ của trang web video, chỉ vào chương trình《Đi theo tôi đi》, nói: “Chương trình tạp kỹ này là công ty sắp xếp cho em. Em đã xem chương trình tạp kỹ này chưa?”

Liễu Vi gật đầu.

Xem rồi. Không hay lắm.

Lúc làm khán giả, Liễu Vi rất kén chọn. Cô chỉ xem chương trình tạp kỹ hay nhất, mỗi năm có nhiều chương trình tạp kỹ như vậy, đối với cô đều như không tồn tại.

《Đi theo tôi đi》 là một chương trình tạp kỹ chủ yếu về cuộc sống thực, đơn vị sản xuất là đài Cà Chua hào phóng giàu có.

Liễu Vi thấy đài Cà Chua như kiểu có tiền mà không biết tiêu, làm nhiều chương trình tạp kỹ như vậy, còn toàn là chương trình lớn, mời toàn là ngôi sao, nhưng nội dung chương trình lại rất kén người xem.

Chương trình tạp kỹ 《Đi theo tôi đi》 mỗi kỳ sẽ mời năm ngôi sao, quay lại những việc mà năm ngôi sao này làm trong một ngày, sau đó cắt ghép xen kẽ thành một mùa chương trình, đăng lên trang web video để cư dân mạng chửi rủa.

Mặc dù Liễu Vi cho rằng chương trình tạp kỹ này không hay nhưng cô cũng không nghĩ là mình có thể tham gia.

Cô hỏi: “Chương trình tạp kỹ này không phải chỉ mời ngôi sao thôi sao?”

Cao Lãng cười nói: “Họ rất tiết kiệm, toàn mời những ngôi sao hết thời, không có một lưu lượng nào đang nổi cả. Em lại không cần tiền, còn xinh đẹp như vậy, họ thì cần lưu lượng và đề tài, đã đồng ý cho em tham gia rồi.”

Công ty đi đàm phán, đưa ảnh Liễu Vi qua, bên kia đã có ý định. Tuy nhiên, đàm phán lúc đầu là Liễu Vi sẽ tham gia chương trình tuyển tú trước, cô chắc chắn sẽ là quán quân, công ty sẽ mua thủy quân đưa Liễu Vi lên, trực tiếp chen vào đội ngũ tiểu hoa đang nổi để tranh giành, tranh giành mãi rồi cô cũng sẽ nổi tiếng, đến lúc đó tham gia chương trình tạp kỹ là chuyện đương nhiên.

Nhưng bây giờ không tham gia chương trình tuyển tú nữa, không thể vô duyên vô cớ trao cho cô một chức quán quân. Bên chương trình tạp kỹ có hơi không muốn nhận cô, Ngưu Lan Sơn đích thân ra mặt đàm phán lại một lần nữa, từ bỏ tiền cát-xê, toàn bộ quá trình chỉ chạy theo và nói rõ có thể làm một kỳ trước, dù sao sau một kỳ sẽ đưa Liễu Vi vào đoàn phim đóng phim, đến lúc đó xem phản ứng trên mạng, nếu phản ứng tốt thì để Liễu Vi tiếp tục tham gia chương trình tạp kỹ, làm đủ một năm, nếu không được thì chỉ tham gia một kỳ. Như vậy mới đàm phán được với chương trình tạp kỹ.

Một lý do khác khiến tổ đạo diễn chương trình tạp kỹ đồng ý là vì nhan sắc của Liễu Tư Tư. Mỗi kỳ đều phải chọn một hoặc hai nữ minh tinh để chống đỡ, kỳ mà Liễu Vi tham gia, các nữ minh tinh dự bị đều nổi tiếng hơn cô nhưng không có ai là đẹp bằng cô. Tổ đạo diễn nói rằng nam minh tinh đã đủ nổi tiếng rồi, nữ minh tinh thì chọn người đẹp nhất mới dễ có đề tài, người mới thì người mới, biết đâu người mới lại bùng nổ hơn thì sao.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play