Gia Nhập Công Ty Giải Trí Đã Phá Sản 300 Lần

Chương 4: Tam quan chạy theo ngũ quan


1 tuần


Tiểu Mã trở về công ty thì Cao Lãng vẫn còn ở trong văn phòng, thấy Tiểu Mã liền hỏi: “Hôm nay thế nào? Tư Tư có phản ứng gì với công việc không?”

Tiểu Mã: “Không, chị Tư Tư rất hợp tác. Chỉ là... Trông chị ấy thực sự rất mệt. Cái gì cũng không biết nhưng chỉ cần chỉ bảo một chút là chị ấy vẫn sẵn lòng học.”

Cao Lãng: “Hôm nay hai người chụp bao nhiêu tiếng?”

Tiểu Mã: “Từ mười một giờ sáng đến tám giờ tối, chín tiếng. Giữa chừng chị Tư Tư nghỉ ngơi khoảng một tiếng.”

Cao Lãng: “Cô ấy có phàn nàn không?”

Tiểu Mã: “Không.”

Cao Lãng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên vẫn là Tư Tư trước kia, không bao giờ phàn nàn về công việc, rất ngoan ngoãn.

Cao Lãng: “Cô thấy Tư Tư bây giờ thế nào?”

Tiểu Mã suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cảm giác như thể lực không bằng trước đây. Trước kia chị Tư Tư tập nhảy thường tập tám chín tiếng liền, cường độ vận động rất cao. Nhưng hôm nay chỉ đi lại trong sân bay, chín tiếng trôi qua chị ấy đã rất mệt, sau đó cũng rất dễ mất tập trung.”

Cao Lãng gật đầu: “Hiện tượng bình thường. Dù sao bây giờ cô ấy... Đang trong tình trạng này, dễ mệt mỏi và không đủ tập trung là chuyện bình thường. Đừng mắng cô ấy, phải khen ngợi và an ủi cô ấy nhiều hơn, một khi phát hiện cô ấy có dấu hiệu không vui thì lập tức dừng lại.”

Tiểu Mã vội vàng nói: “Vâng, vâng. Chị Cao, ngày mai còn phải đưa chị Tư Tư đến sân bay không? Em thấy hôm nay chị ấy mệt lắm rồi, ngày mai hay là chụp trong studio đi.”

Cao Lãng: “Được. Để cô ấy làm quen nhiều hơn với ống kính và nhân viên công tác. Tiểu Mã, dạo này vất vả cho cô rồi, tôi cũng không yên tâm giao cho người khác. Cô xem công việc trên tay mình cần giao cho ai trước, dạo này cô cứ theo sát Tư Tư.”

Tiểu Mã: “Vâng, chị Cao.”

Liễu Vi trở về biệt thự, J vẫn ở bên cạnh cô nhưng hôm nay thực sự quá mệt, Liễu Vi không có tâm trạng chơi game, cô tắm rửa, ăn một bữa ăn nhẹ rồi về phòng ngủ, ngủ một mạch đến sáng.

Sáng sớm nằm trên giường nghĩ đến việc sau khi thức dậy chỉ có thể ăn bữa ăn nhẹ thì không có chút ham muốn thức dậy nào.

Ăn uống, nam nữ yêu đương, là dục vọng lớn của con người.

Bây giờ cô có thể hiểu tại sao những người đàn ông và phụ nữ trong giới giải trí lại dễ dàng lăng nhăng như vậy. Đã mất đi thú vui lớn nhất trong cuộc đời là ăn uống rồi, còn không cho phép họ tìm chút khoái lạc chăn gối sao?

Có thể hiểu, có thể hiểu.

Bây giờ, lập tức, ngay lập tức chuyển phát nhanh cho cô một anh chàng đẹp trai cực phẩm, để cô được hưởng thụ cho thỏa thích, nếu không cô sẽ đình công.

Liễu Vi nằm suy nghĩ trên giường cho đến khi J gõ cửa vào phòng.

J đứng ngoài gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Chị Tư Tư, chị đã dậy chưa? Chị Tiểu Mã và mọi người đã đến hết rồi.”

Liễu Vi bò dậy từ trên giường, mở cửa, mặt ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay còn đến sân bay sao?”

J vội vàng cười nói: “Không đến sân bay nữa, chị Tiểu Mã nói hôm nay chụp trong studio, chúng ta đến studio của công ty để chụp, ở đó có điều hòa, không lạnh không nóng, còn có phòng trà, rất thoải mái.”

Bên ngoài có người chờ, mặt Liễu Vi cũng không đủ dày, không tiện để người ta chờ lâu nên nhanh chóng rửa mặt thay quần áo rồi ra ngoài, quần áo bẩn đều ném vào giỏ đựng đồ giặt, đợi nhân viên vệ sinh đến sẽ giặt sạch gấp gọn rồi để vào tủ quần áo. Cô ở đây ba tháng rồi, đã quen với việc quần áo sạch sẽ tự động xuất hiện trong tủ quần áo, quần áo bẩn cũng tự động biến mất. (App TYT)

Hôm nay chỉ có Tiểu Mã và hai trợ lý đến.

Liễu Vi ra ngoài chào hỏi trước.

Rất tốt, ngoài Tiểu Mã không thay đổi, trợ lý nhỏ lại đổi người rồi.

Tiểu Mã vẫn dùng hai chiếc điện thoại bận rộn làm việc, thấy cô liền vội vàng nói: “Chị Tư Tư chào buổi sáng, chị Tư Tư ăn sáng trước đi, hôm nay chúng ta đến studio của công ty để chụp, thời gian rất thoải mái.”

Cô ta đi tới nhìn khuôn mặt giá trị ngàn vàng của Liễu Vi — Nói thật, công ty đã mua bảo hiểm với số tiền khổng lồ.

Tiểu Mã: “Chị Tư Tư, chị rửa mặt dùng sữa rửa mặt gì vậy?”

Liễu Vi: “Dùng sữa rửa mặt trong một cái lọ màu xanh lá cây.”

Xin hãy tha thứ cho cô là một đứa nhà quê, thực sự không nhận ra được đống đồ dưỡng da đắt tiền trên bàn trang điểm và bàn rửa mặt của Liễu Tư Tư.

Tiểu Mã nhìn J, J nói: “Là sữa rửa mặt của Helena.”

Tiểu Mã: “Lát lên xe thì đắp mặt nạ nhé, hôm nay còn phải trang điểm cả ngày, phải chăm sóc thật tốt cho làn da của chị Tư Tư.”

J vội vàng đi lấy mặt nạ, hai trợ lý nhỏ đi tới gọi một tiếng chị Tư Tư rồi đi vào phòng thay đồ chọn quần áo. Tiểu Mã tự tay vắt cho Liễu Vi một cốc nước cam, lại pha sữa nóng cho cô uống cùng bột ngũ cốc: “Chị Tư Tư, ăn nhanh đi, chị còn muốn ăn gì không? Em làm cho chị ngay cũng kịp.”

Tôi muốn ăn lẩu, mì tương đen, gà rán, sườn rán, chả viên, cơm trắng!

Liễu Vi nhìn bữa ăn nhẹ vừa lấy từ tủ lạnh ra, không còn gì luyến tiếc nhét vào miệng: “Không cần, cảm ơn.”

Tiểu Mã ngồi xuống, thân thiết nói: “Chị Tư Tư, tôi theo chị Cao đã lâu rồi, chị không cần khách sáo với tôi như vậy, chị Cao nói để tôi theo chị dạo này, chị có chuyện gì cũng có thể nói với tôi.”

Liễu Vi nhai cần tây, khô khốc nói: “Cảm ơn.”

Ăn nhiều bữa ăn nhẹ, cô mới phát hiện ra rau cũng có đủ loại mùi vị. Ví dụ như xà lách, nó thực sự ngọt; còn cần tây thì mặn; rau bina cũng hơi mặn, còn hơi có vị kiềm.

Còn nữa, ngũ cốc thực sự đều có vị ngọt, nhai kỹ, hậu vị là ngọt. Nhưng yến mạch thì lại có vị mặn.

Cuối cùng, trứng ngon nhất là lòng đỏ, lòng trắng chỉ giòn nhưng thực sự không có mùi vị, còn hơi tanh.

Nghe nói ăn nhiều trứng có thể ăn ra mùi phân gà, cô không biết đến bao giờ mình mới đạt đến cảnh giới này, ngày đó chắc chắn không còn xa nữa.

Liễu Vi ăn xong lại cầm một quả táo gặm.

Trái cây cũng có hương thơm khác nhau, trong đó táo là thơm nhất, vị chua ngọt, ăn vào có cảm giác no bụng. Cam là sau khi bóc vỏ thì hương thơm mới nồng nàn, lúc buồn ngủ ăn một quả sẽ tỉnh táo tinh thần. Dâu tây, anh đào đều là ăn cho vui. Việt quất chỉ khi ép thành nước cô mới thích.

J lấy mặt nạ về rồi đắp lên mặt cô.

Liễu Vi cầm nửa quả táo, mặt không chút sức sống: “Tôi còn chưa ăn xong.”

J vội vàng nói: “Không sao đâu chị Tư Tư, em cắt thành miếng nhỏ cho chị.” Sau đó nhanh chóng cầm vào bếp cắt thành miếng nhỏ, rồi ra dùng nĩa nhỏ đút cho Liễu Vi ăn, làm như Liễu Vi là giai cấp bóc lột nên không tiện tỏ thái độ, cô đắp mặt nạ, vô cảm nhai miếng táo trong miệng, đều cắt vừa miếng, hoàn toàn không tốn sức, ăn vài miếng táo rồi đột nhiên ăn được miếng dâu tây thì thấy bất ngờ.

Liễu Vi nhanh chóng được đút ăn rất vui vẻ, áp suất thấp từ sáng sớm dần tan biến.

J và Tiểu Mã bên cạnh trao đổi ánh mắt, đều thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Mã nói: “Mang thêm chút hoa quả, đến công ty rồi cắt.”

J: “Vâng vâng. Chị Tư Tư, công ty còn có dưa lưới và mít nữa.”

Xem ra phúc lợi của công ty không tệ.

Liễu Vi bắt đầu hâm mộ nhân viên bình thường của công ty, nhân viên bình thường không cần ký khế ước bán thân, phúc lợi hàng ngày còn rất tốt, tiền lương nói không chừng cũng rất cao.

Một giờ sau, Liễu Vi lên xe, lần thứ năm đến công ty.

Thực ra công ty không nhỏ, ở vành đai sáu có một tòa nhà cao sáu mươi tầng, nghe nói ở vành đai ba còn có một tòa nhà nữa, bên đó là làm phim ảnh, bên này là đào tạo nghệ sĩ. Vì đất ở đây rẻ nên tổng giám đốc trực tiếp bỏ tiền mua một tòa nhà, trong đó có studio rất tốt, bên trong chia thành nhiều studio, có một số có thể trực tiếp dùng làm studio phim ảnh, tất nhiên, đều là cảnh quay trong nhà.

Liễu Vi từ thang máy của bãi đỗ xe ngầm đi thẳng đến studio, giữa đường không gặp một người nhàn rỗi nào, ra khỏi thang máy là đến studio.

Vừa mở cửa thang máy, một màu đen kịt. Trên đầu không có trần nhà, toàn là dầm bê tông, trên tường cũng không ốp gạch, phong cách thép bê tông.

Là sảnh thô.

Bên trong người ra người vào, đều rất bận rộn. 

Khu vực trung tâm có nhiều đèn lớn bao quanh khu vực phông nền, bên kia là một dãy bàn, trên đó có một dãy máy tính, trước máy tính có mấy người đang bàn bạc.

Trên bàn trước mặt nhiếp ảnh gia đã gặp hôm qua toàn là máy ảnh và ống kính, anh ta đang chọn.

Liễu Vi xuất hiện, trước sau có một đám trợ lý lớn nhỏ, khí thế kinh người.

Nhưng rõ ràng chỉ có nhiếp ảnh gia đã gặp hôm qua quen cô, anh ta đi tới gọi một tiếng “Chị Tư Tư”, còn quay đầu gọi: “Chị Tư Tư đến rồi!”

Những nhân viên khác đều tránh đường, không chắn ngay trước đường đi của cô, cảnh tượng tưởng tượng khi vào cửa một đám người cùng cúi chào không xuất hiện — Cô nghĩ nhiều quá rồi.

Tiểu Mã nói: “Chị Tư Tư, tôi đi bàn bạc với nhiếp ảnh gia xem hôm nay chúng ta chụp thế nào, chị đi với Tiểu Tô trang điểm thay quần áo.”

Một trong hai trợ lý mà Tiểu Mã mang đến hẳn là “Tiểu Tô”, Liễu Vi cũng không phân biệt được ai là Tiểu Tô, may là họ quen cô.

“Chị Tư Tư, chúng ta qua đây.” Hai trợ lý trang điểm, mỗi người kéo hai vali đi trước dẫn đường, J đeo ba lô lớn đi theo sau, bên trong toàn là salad hoa quả, nước khoáng, mũ che nắng, mặt nạ và các vật dụng cá nhân khác của Liễu Vi, ba người tạo thành thế gọng kìm đưa Liễu Vi đến phòng trang điểm bên cạnh sảnh thô.

Đi qua sảnh thô thì thấy bên này đã được trang trí lại, hành lang đèn sáng dịu nhẹ, sàn lát gạch men, ngã ba hành lang có một hành lang khác có biển chỉ nhà vệ sinh, bên này là phòng trang điểm, phòng trà và văn phòng.

Vào phòng trang điểm, hai trợ lý trang điểm không chậm trễ một giây nào, người này bảo Liễu Vi ngồi xuống rồi lấy bông tẩy trang thấm nước hoa hồng lau mặt cho cô, người kia bày đồ trang điểm trên bàn, cọ, phấn mắt, son môi, kem nền, bảng màu, sau khi bày đồ trang điểm xong thì đi treo quần áo, cuối cùng cầm một chiếc máy kẹp tóc lại hỏi: “Uốn hay là duỗi thẳng?”

Liễu Vi nghĩ thầm hóa ra hai trợ lý trang điểm này một người lớn một người nhỏ, một người là chuyên gia trang điểm, một người có thể là học trò?

Người đang cúi xuống lau nước hoa hồng cho Liễu Vi đã bắt đầu thoa dầu cho cô, ngón tay rất nhẹ nhàng, không giống như trang điểm mà giống như chăm sóc cao cấp.

Liễu Vi được vuốt ve rất thoải mái, toàn thân thả lỏng. ( truyện trên app tyt )

Cô ấy nói: “Ra ngoài hỏi nhiếp ảnh gia xem chủ đề là gì? Phong cách muốn như thế nào?”

Trợ lý nhỏ chạy ra ngoài, rất nhanh đã quay lại, nói: “Nói là chụp theo phong cách thường ngày.”

Chuyên gia trang điểm nói: “Phong cách thường ngày sao? Đổi sang máy uốn 38, uốn kiểu Nhật.”

Trợ lý nhỏ đáp một tiếng, rất nhanh đã đổi sang máy uốn tóc mới.

Liễu Vi cảm thấy tóc mình bị người ta động vào — Bây giờ cô vẫn nhắm mắt.

Chuyên gia trang điểm có lẽ đã thoa ba bốn thứ gì đó lên mặt cô mới thực sự bắt đầu trang điểm. 

So với lớp trang điểm nhanh chóng hoàn thành trên xe hơi hôm qua thì hôm nay toàn bộ quá trình trang điểm đều chậm lại, khiến Liễu Vi cũng thả lỏng, bắt đầu tin vào lời họ nói: “Hôm nay rất nhẹ nhàng.”

Trang điểm rất nhanh, so ra thì thời gian đánh nền còn lâu hơn.

Tóc của Liễu Tư Tư rất dài, dài đến dưới ngực. Đã nhuộm, Liễu Vy không nhìn ra nhuộm màu gì, có lẽ là màu hạt dẻ. Không uốn xoăn nhưng hơi thẳng mà cũng không thẳng lắm.

Bây giờ tóc cô từ đỉnh đầu bắt đầu là những lọn tóc xoăn nhẹ bù xù, đến tận đuôi tóc, quả thực là kiểu tóc xoăn chỉ có trong truyện tranh, được những lọn tóc xoăn như vậy bao quanh, Liễu Vi nhìn Liễu Tư Tư trong gương đã bị mê mẩn.

Nếu Liễu Tư Tư còn sống, nếu cô ra mắt, Liễu Vi tin rằng mình nhất định sẽ trở thành fan nhan sắc của cô.

Con gái đẹp thì có thể có tâm địa xấu gì chứ.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play