Nguyễn Tích liếc qua đôi môi mím chặt của Giản Tễ, thấy anh đáp lời với ông bác: "Bác ơi, bác không nhớ nhầm đấy chứ?" 
Ông bác lắc đầu: "Tuyệt đối không nhớ nhầm, ấn tượng rất sâu đậm. Phía trước cái tòa nhà tổng hợp sau trường kia, có một cái bảng thông bảo bỏ hoang, chắc là hình của nhóc con nhà cậu vẫn còn đang treo trên đó đấy!" 
Xác nhận xong, lời của ông bác đây đúng là nói thật. 
Giản Ô Ô không hiểu ba nhỏ đang cười cái gì, nhưng nhìn thấy ba nhỏ cười nên cậu bé cũng cười khì khì theo. Chỉ có mỗi mình Giản Tễ là mặt mũi lạnh tanh.
Nguyễn Tích quan sát phản ứng của Giản Tễ nhưng lại thấy đối phương chỉ mím chặt môi, không có biểu cảm gì khác. 
Cậu còn tưởng rằng, Giản Tễ bị ông bác kể chuyện xấu ngày xưa ra như thế sẽ ít nhiều gì thấy xấu hỗ, quả nhiên là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Cậu cười với ông bác bảo vệ, thay đổi chủ đề: "Cháu cũng là học sinh của trường ạ." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play