Đương nhiên, đi cùng Nguyễn Tích còn có nhóc con bị Giản Tễ vô tình ném ra ngoài.
Một lớn một nhỏ đứng trước cửa phòng bệnh, mắt to nhìn mắt nhỏ, tình huống bây giờ dù nhìn thế nào cũng cảm thấy không thể nào hiểu được…
Hay là bây giờ cậu bế nhóc con đi rồi bỏ chạy?
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Nguyễn Tích đè xuống, bằng năng lực của Giản Tễ, cộng với sức mạnh của nội dung cốt truyện, cho dù cậu có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị Giản Tễ tóm được!
Giản Ô Ô không biết Nguyễn Tích đang suy nghĩ cái gì, cậu bé chỉ biết rằng ba vừa mới đuổi mình ra nên ủy ủy khuất khuất ôm ba nhỏ, không biết phải làm gì lại càng muốn khóc hơn!
Nhưng trước đó ba đã nói rồi, nam tử hán không được rơi nước mắt. Giản Ô Ô cắn môi, cố nén nước mắt, cậu bé vùi vào trong ngực ba nhỏ, ba hư lắm, thích ba nhỏ cơ!
Vẻ mặt Nguyễn Tích phức tạp, cậu ôm nhóc con trong lòng, nhìn phòng bệnh trước mặt, thẳng đến khi cửa phòng bị người khác mở ra từ bên trong. Giản Tễ mặc một bộ quần áo đơn giản vừa người, có lẽ cũng đã lau tóc xong, không còn nhỏ nước nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT