Trong mắt Nguyễn Tích đều là sự đau lòng, trước kia Giản Ô Ô đã chịu khổ quá nhiều, bây giờ cậu hận không thể đem đến cho Giản Ô Ô tất cả những thứ tốt đẹp nhất, để cho Giản Ô Ô biết, trên thế giới này còn có rất nhiều rất nhiều người thương yêu cậu bé.
Nguyễn Tích đau lòng xoa mái tóc đen nhánh của nhóc con, sau đó lấy con thú bông nhỏ mà nhóc con thích nhất ở một bên qua nhét vào trong lòng ngực cậu bé. Giản Ô Ô theo bản năng ôm chặt gấu bông, lúc này cơ thể căng cứng mới nhẹ nhàng thả lỏng ra. 
Nguyễn Tích thấy thế thì chuẩn bị đi dọn dẹp một chút, nghỉ ngơi cùng với nhóc con, lúc này điện thoại lại bắt đầu rung lên. May là cậu đã bật chế độ im lặng, nếu không thì Giản Ô Ô đã bị đánh thức rồi. 
Nguyễn Tích nhìn thấy tên người gọi là Tiểu Thu thì không khỏi siết chặt ngón tay cầm điện thoại, giờ này mà lại gọi điện thoại tới, chẳng lẽ Giản Tễ xảy ra chuyện gì đó chứ?
"Tiểu Thu, sao thế?" Nguyễn Tích sợ đánh thức Giản Ô Ô nên nói rất nhỏ tiếng, giống như tình nhân đang thủ thỉ ở bên tai vậy.
Cứu mạng! Nguyễn Tích ôn nhu như vậy thật sự rất dễ khiến người khác muốn phạm tội! Tiểu Thu đỏ bừng cả mặt. 
Cô hít sâu một hơi, cố gắng hết sức nói lại một cách nhẹ nhàng: "Ngài Nguyễn, lúc tôi giao ca thì nhìn thấy có người đi ra từ phòng bệnh của ngài Giản. Tôi nghe đồng nghiệp nói hình như người đó là chú của ngài Giản, người đó ở bên trong cũng khoảng nửa tiếng." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play