Cam Đường đắp mặt nạ đi ra khỏi phòng tắm, cô đứng ở cửa phòng tắm nhìn đồ đạc trong phòng ngủ, trong sự xa lạ có chút quen thuộc, cô chậm rãi đi đến mép giường. Cô ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô đứng dậy đi tới bên bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy ra một hộp trang sức nhung đen, bên trong có chiếc vòng ngọc trị giá hàng tỷ đồng mà mẹ Đoàn Thương Dữ đã tặng cho cô.
Cam Đường cầm hộp ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ cho khách không đóng chặt nhưng cô vẫn gõ cửa trước: "Đoàn Thương Dữ, tôi vào được không?”
Bên trong không có người trả lời cô, cô lại gọi thêm mấy tiếng, vẫn không có ai đáp lời. Bấy giờ cô mới ấn ngón tay nhẹ nhàng đẩy cái cửa đang khép hờ, cô đi về phía trước hai bước mới phát hiện trong phòng không có ai. Đoàn Thương Dữ không ở trong phòng, chẳng lẽ anh đã xuống nhà tắm rửa rồi à?
Nghĩ thế, cô xoay người rời khỏi phòng ngủ cho khách và đi xuống lầu thì thấy cửa phòng tắm dưới lầu đóng chặt, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy loáng thoáng bên trong. Cam Đường định ngồi trong phòng khách chờ anh nhưng tiếng nước chảy tí ta tí tách thật sự quấy nhiễu tâm trí cô mà cô còn không đem điện thoại xuống nên cuối cùng vẫn quyết định chạy lên lầu. Cô vào phòng ngủ nhưng không đóng kín cửa, như thế thì khi Đoàn Thương Dữ lên, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Trong lúc đợi Đoàn Thương Dữ, Cam Đường vừa đeo mặt nạ vừa ngồi trên sô pha chơi điện thoại. Lúc sau cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang, cô lập tức với lấy chiếc hộp nhung đen ra ngoài. Vừa ra cửa thì nhìn thấy Đoàn Thương Dữ đang vừa đi vừa lau tóc, mái tóc ẩm ướt rũ trên trán, giọt nước nhỏ xíu men theo thái dương của anh mà chảy xuống, tầm mắt của cô cũng vô thức đi xuống theo, nhìn giọt nước lướt qua cần cổ thon dài của anh rồi chui vào áo ngủ.
Đoàn Thương Dữ cũng chú ý tới cô, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung mịn màu vàng chanh, mái tóc đen dài xõa ra sau vai, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay đang đắp mặt nạ, đồng thời cũng nhìn thấy cái hộp nhung đen trên tay cô, anh hỏi cô: “Cậu tìm tôi à?”
Lúc này Cam Đường cũng tỉnh táo lại, cô xấu hổ chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy có chút mừng thầm vì trên mặt vẫn còn đắp mặt nạ. Cô ho khan một tiếng, gật đầu đi về phía anh: "Cậu biết hôm đó mẹ cậu đã tặng gì cho tôi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT