Vu Cẩn cất tờ giấy nhỏ đi, tiếp tục ngồi xem trận đấu.

Nửa sau của vòng bán kết cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Các công ty giải trí lâu đời như Bạch Nguyệt Nguyệt, với nguồn lực thực tập sinh dồi dào, luôn giữ vị trí cao trong bảng xếp hạng. Các hạng A đến C còn lại được các công ty nhỏ hơn chia nhau.

Lúc 12 giờ 30, người phục vụ bưng đến thực đơn mạ vàng có mùi hương của hoa Phong Tín Tử, sau khi hỏi thăm một cách lễ phép liền đẩy bàn ăn tới, đặt món gan ngỗng, cua tuyết và rượu vang đỏ kèm theo bộ dụng cụ ăn bằng bạc lên bàn của Vu Cẩn.

Vu Cẩn trố mắt nhìn.

Trước mặt Caesar là một phần bít tết T-bone(*) khổng lồ, một nhát dao xuống giống như đang chặt thịt, rõ ràng anh ta đã quen thuộc: “Tiểu Vu à, anh nói rồi mà, chương trình Crowson chính là môn thể thao quý tộc.” Anh ta gọi thêm một phần mì cua: “Vậy nên những tuyển thủ như chúng ta, từ trước đến nay luôn rất được săn đón.”

(*) Bít tết T-bone (T-bone steak) là một loại bít tết nổi tiếng được cắt từ phần lưng của bò. Đặc điểm chính của bít tết T-bone là có một xương hình chữ T (T-shaped bone) ở giữa, với một bên là thịt thăn (tenderloin) và bên kia là thịt thăn lưng (strip steak).

Tá Y nhìn về phía Vu Cẩn, trong mắt đầy sự tò mò: “Tiểu Vu thật sự chưa từng yêu đương à?”

Vu Cẩn thành thật gật đầu.

Caesar làm ra vẻ mặt ngạc nhiên quá mức rồi ghé lại gần: “Không thể nào, chỉ cần em vẫy tay một cái, tối nay là có ngay…”

Vu Cẩn hốt hoảng, lắp bắp: “Em không…”

Đôi mắt màu hổ phách mở to tròn, ép Caesar nuốt nửa câu nói còn lại vào trong. Tá Y cười lớn, Caesar quay đầu với vẻ ấm ức: “Ngây thơ thật đấy…”

Thật kỳ lạ, hai con mắt này! Thực tập sinh trong chương trình sinh tồn mà đẹp đến vậy thì thật là chết người!

“Trong hai năm qua, những người nổi bật nhất là những người vừa đẹp vừa mạnh.” Tá Y nói một cách dịu dàng: “Đi đâu cũng có người vây quanh.”

Vừa đẹp trai lại vừa giỏi đánh nhau.

Vu Cẩn hơi khựng lại, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của một người.

Còn chưa kịp lấy tờ giấy nhỏ trong túi ra, trên sân khấu lại đổi sang một nhóm mới —

Mắt Vu Cẩn bỗng sáng rực lên!

Trên sân khấu là một nhóm đông nghịt người, toàn bộ đều mặc đồng phục ngụy trang, mặt bôi vẽ loạn xạ, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra ngay người đứng ở góc.

Vệ Thời đứng thư thái, tay trái cầm một khẩu súng ngắn, ống kính từ trái sang phải quét qua nhưng không thể bắt được hình ảnh của anh.

Người đứng trước Vệ Thời là một tuyển thủ có mái tóc đỏ, da ngăm đen, trông rất năng động. Anh ta vừa làm biểu tượng trái tim vừa giơ dấu chữ V về phía khán giả, thiếu điều kéo luôn máy quay đập vào mặt mình.

Khán giả bật cười ầm ĩ.

Vu Cẩn thì lại vô cùng phấn khích, thò đầu ra khỏi lan can để nhìn xuống.

Nhóm này, bao gồm cả Vệ Thời, đều đăng ký tham gia với tư cách cá nhân.

Tá Y cảm thán: “Tôi nhớ, năm ngoái tuyển thủ cá nhân có điểm số cao nhất cũng chỉ là C. Tài nguyên là trên hết. Hạt giống tốt đều bị các công ty giải trí ký hợp đồng hết rồi, không có vài triệu điểm tín dụng thì đừng hòng chen chân ra mắt.”

Caesar ừ một tiếng, tò mò nhìn Vu Cẩn: “Em nhìn cái gì thế? Không phải D thì cũng là EF, chẳng có gì đáng xem.”

Vu Cẩn phản bác: “Còn chưa bắt đầu mà—”

Tá Y mỉm cười giải thích luật chơi: “Nhóm này chương trình đấu bán kết có độ khó thấp, điểm kỹ thuật quyết định xếp hạng không thể vượt quá D. Trừ khi... trong vòng loại có biểu hiện đặc biệt nổi bật.”

Vu Cẩn sững người: “Biểu hiện nổi bật?”

Tá Y kiểm tra quy tắc: “Nếu đạt được 20 điểm hạ gục, chương trình sẽ lưu ý và điều chỉnh độ khó của vòng bán kết.”

Vu Cẩn chợt nhớ ra điều gì, há hốc miệng — Một tuần trước, sau khi Vệ Thời đưa súng cho cậu, số mạng đều tính cho Vu Cẩn, trừ khi tình huống bất đắc dĩ thì anh ấy mới bồi thêm một phát kết liễu.

Chương trình Crowson rõ ràng không đánh giá cao nhóm này, chỉ chọn ra hai, ba người để tự giới thiệu, phần lớn đều là người đã có sắp xếp quan hệ trước.

Khi trận đấu bắt đầu, Vu Cẩn cuối cùng cũng chắc chắn được suy đoán của mình.

Đại lão... quả nhiên đang ẩn giấu thực lực!

Vệ Thời đội mũ kéo thấp, chỉ có thể nhìn thoáng qua sống mũi cao thẳng của anh qua ống kính, không chỉ khuôn mặt mà cả đường nét từ xương quai hàm đến yết hầu cũng đều bị màu xanh quân đội che lấp. Chỉ khi kẻ địch đến gần, anh mới bình thản bóp cò súng.

So với sự lười biếng của Vệ Thời, tên tóc đỏ (Hồng Mao) kia giống như một con chim hồng hạc điên cuồng, tung hoành khắp sân khấu gây náo loạn. Anh ta không chỉ nhắm vào mục tiêu của mình mà còn tranh cướp quái của người khác, thậm chí hưng phấn đến mức dùng báng súng đập chết một con Slime đang lao về phía Vệ Thời.

Vệ Thời cũng không để ý, nâng tay bắn chết con Slime bên cạnh, bổ sung điểm bị cướp.

Tá Y đột nhiên cau mày: “Tên (Hồng Mao) đó…”

Caesar gật gật đầu, cũng nhận ra vấn đề: “Trông có vẻ rất liều lĩnh. Cách đánh này, tám phần là từng tham gia các trận đấu ngầm. Ra tay quá tàn nhẫn, cẩn thận một chút.”

Bảy phút sau, điểm số được công bố. Trong số những người tham gia, gần một nửa bị loại, chỉ có 4 người đạt cấp D.

Khi nhóm tuyển thủ bước lên bục thăng hạng, giám khảo Huyết Cáp vẫn còn ngẩn ngơ, chỉ vào bóng lưng của Vệ Thời mà lẩm bẩm: “Lúc nãy có người này sao?”

Ứng Tương Tương nheo mắt nhìn một lúc, nhún vai: “Không biết, nhưng thân hình cũng khá đấy.”

Caesar và Tá Y vẫn đang thảo luận về tên Hồng Mao, ánh mắt của Vu Cẩn thì luôn dõi theo Vệ Thời cho đến khi anh và mấy người khác biến mất vào phòng thay đồ.

Ngay lúc đó, trong hội trường đột nhiên trở nên náo nhiệt, khán giả lộ rõ sự hưng phấn.

“Nhóm tiếp theo, R Code Entertainment.” Hai đồng đội của Vu Cẩn bỗng trở nên nghiêm túc. Gần như ngay lập tức, tất cả các tuyển thủ trong sân đều không rời mắt khỏi sân khấu.

“Tiểu Vu, nhìn kìa.” Caesar lên tiếng: “Sắp có người đạt S rồi.”

Vu Cẩn: “R Code Entertainment?”

“Mỗi mùa chỉ cử ra một thực tập sinh, và thứ hạng ban đầu nhất định là S.” Caesar nói, lông mày hơi cau lại, vừa có chút dè dặt vừa có chút chán ghét: “R Code, tên đầy đủ là RNA Transcription Code, chuyên về cải tạo tuyển thủ.”

Vu Cẩn: “...Cải, cải, cải tạo?! Cải tạo gen?”

Caesar gật đầu, không muốn nói thêm: “Ừ, người trên sân khấu, vũ khí hình người.”

Chương trình lần này đã chen quảng cáo suốt tám phút. Khi ánh đèn bật sáng trở lại, Vu Cẩn cuối cùng cũng nhìn rõ được hình dáng của thứ vũ khí hình người này.

Chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, ngũ quan lạnh lùng, không có chút biểu cảm nào, cánh tay phải xăm trổ phức tạp. Vu Cẩn còn chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã kết thúc trận đấu trong vòng ba phút.

Chiến đấu S, chiến thuật S, biểu hiện A.

Hắn rất ít nói, ngay cả Ứng Tương Tương cũng không thể tiếp lời, đành phải đọc thông tin của thí sinh để che lấp sự lúng túng.

Vu Cẩn lúc này mới biết được tên của "vũ khí" này, là Ngụy Diễn.

Ngụy Diễn bước lên ghế S, trở thành cao trào của nửa sau chương trình.

Một giờ sau, vòng thi bán kết kết thúc, tổng cộng 1 người đạt S, 26 người đạt A, còn lại phần lớn nằm ở mức D và E.

Trong hàng ghế giám khảo, Ứng Tương Tương vừa hoàn thành việc thống kê kết quả liền mỉm cười rạng rỡ trước màn hình: “Các khán giả thân mến, kênh bình chọn của mùa này tại Crowson đã chính thức mở cửa.”

Cả khán trường lập tức sôi sục.

“60 vòng sơ tuyển, 10.000 thí sinh, 400 người vượt qua vòng bán kết. Nhưng hãy nhớ rằng, chỉ có 10 thí sinh có thể thuận lợi debut từ chương trình.”

"Giờ đây, khi mở kênh bình chọn, các bạn sẽ thấy được lợi ích đầu tiên dành cho khán giả— hãy chọn bạn cùng phòng cho thí sinh mà bạn yêu thích. Bình chọn sẽ kết thúc sau mười lăm phút." Ứng Tương Tương nháy mắt một cái: “Lựa chọn của bạn, do bạn quyết định.”

Trên màn hình cầu hiển thị số phiếu bầu điên cuồng tăng lên, Vu Cẩn nhất thời ngỡ ngàng: Chỉ là một chương trình tuyển chọn, mà số phiếu bầu lúc này đã đạt sáu trăm triệu... Sự bùng nổ dân số sau một nghìn năm thật là khó tin!

Trong khi đó, Caesar và Tá Y đều bùng nổ tốc độ tay, nhanh chóng bỏ phiếu cho chính mình—

“Tiểu Vu chắc chắn sẽ ở cùng phòng với Ngụy Diễn, còn lại hai giường, ai giành được thì ở.”

Vu Cẩn bối rối: “Cái gì...”

"Độ nổi tiếng," Tá Y giải thích: “Những thí sinh có độ nổi tiếng cao cơ bản sẽ được bỏ phiếu ở chung với nhau.”

Vu Cẩn lập tức hiểu ra, lấy thiết bị tiêu chuẩn của Bạch Nguyệt Quang, vào giao diện bình chọn, không biết xấu hổ mà nhập mã số của mình.

Khi vào mục chọn bạn cùng phòng, cậu không chút do dự bắt đầu tìm tên Vệ Thời.

Không ngờ, ID của vị đại lão này lại không thể chọn được.

“Vui lòng chọn bạn cùng phòng có cùng cấp hoặc gần cấp.”

Vu Cẩn trợn tròn mắt.

Mười lăm phút thoáng qua, bảng phân phòng được hiển thị trên màn hình cầu. Vu Cẩn và Ngụy Diễn được phân ở chung, hai bạn cùng phòng còn lại lần lượt là Caesar và một thực tập sinh đội Ngân Ti Quyển.

Vu Cẩn ở phòng 714 Nam, Vệ Thời ở tầng hai của Tháp Bắc.

Tá Y thì cùng phòng với trợ thủ Văn Lân, giống như mùa trước.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi Caesar vỗ vai Vu Cẩn: “Tiểu Vu à, anh còn phải cảm ơn fan của em đấy.”

Cùng với việc công bố bảng phân phòng, các bệ đỡ chở các thí sinh từ từ hạ xuống, màn hình cầu trên đỉnh tòa nhà tách ra làm bốn, lộ ra bầu trời quang đãng và hai tòa tháp song sinh giống như lâu đài cổ kính.

Những bức tường gạch nâu trông như kiến trúc thế kỷ 18, các phòng ngủ dày đặc bên trong hai tòa tháp, có nhân viên cầm bút dẫn đường lần lượt cho từng thí sinh.

"S, A, B ở tháp Nam," Vu Cẩn đọc kỹ hướng dẫn trên tay: “C, D, E, F ở tháp Bắc. Nhiều người như vậy đều ở tháp Bắc?!”

Tá Y gật đầu: “Ở tháp Nam là một lợi thế.”

Vu Cẩn gật đầu: “Nhiều ánh sáng.”

Tá Y cười kỳ lạ: “Nhiều ánh sáng? Mùa trước, nhiệm vụ sinh tồn cuối cùng là diễn ra tại ký túc xá của thực tập sinh đấy.”

"..." Vu Cẩn lập tức nhẩm lại bản đồ mấy lần.

Trong số hơn 400 thực tập sinh, chỉ có 100 người ở tháp Nam, ánh sáng tốt và không gian rộng rãi. Mỗi bốn thực tập sinh sẽ chia sẻ một phòng sinh hoạt chung, nhưng ai cũng có phòng riêng.

Vu Cẩn lấy lại chú thỏ từ nhân viên, vừa ổn định xong đã bị chương trình gọi đi ký hợp đồng đại diện, sau đó nhanh chóng được đưa đến phim trường.

——Cả phim trường đầy thỏ, lông trắng mềm mại, miệng nhai chậm rãi.

“Tiểu Vu, nằm xuống!”

Phía trước có một nhân viên quay phim làm mẫu, Vu Cẩn miễn cưỡng nằm xuống, mấy chú thỏ con từ từ bò tản ra.

"Hoàn hảo!" Gương mặt người quay phim tràn đầy cảm hứng nghệ thuật, lia máy chụp tới tấp vào Vu Cẩn: “Bắt lấy một con.”

Vu Cẩn bối rối: “Gì cơ—”

Từ trần nhà bỗng hạ xuống một cánh tay máy, giống như máy gắp thú bông từng thịnh hành, không nói một lời nhấc lên một con thỏ, rồi nhét vào lòng Vu Cẩn, ngón tay khéo léo điều chỉnh vị trí đạo cụ, cuối cùng dừng lại ở góc độ hoàn hảo.

Biên kịch nhỏ đứng bên cạnh đỏ mặt, ánh mắt sáng rực. Bàn tay kim loại giữ chặt thiếu niên xinh đẹp ngây thơ... Nhiếp ảnh gia nhẹ ho một tiếng, ra lệnh: “Lưu lại làm tư liệu phụ.”

Buổi chụp hình nhanh chóng kết thúc, Vu Cẩn vẫn còn mơ hồ: “Vừa rồi quay quảng cáo gì vậy...”

Cô biên kịch ngọt ngào đáp: “Tối nay sẽ biết thôi.”

Buổi chụp hình kết thúc khi trời đã khuya.

Vu Cẩn đang định chọn thời gian đi tìm đại lão, thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Caesar: “Tiểu Vu mở cửa cho anh!!! Gấp lắm!!!”

Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ giới nghiêm mười giờ, Vu Cẩn vội vàng chạy tới cổng tháp Nam.

Hai phút sau, Caesar mới từ tốn bước tới, bên cạnh là một cô gái trẻ mặc váy dài, đội mũ lưới mỏng màu tím, tóc xoăn dài như một mỹ nhân bước ra từ bức tranh sơn dầu.

"Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của anh." Caesar nhìn cô si mê.

Vu Cẩn: “...”

Vị tiểu thư quý tộc này vui vẻ chào Vu Cẩn, trước khi đi còn không quên kéo Caesar xuống trao một nụ hôn say đắm.

"Anh có thích ly champagne em tặng không?" Cô khẽ hỏi.

“Bảo bối, điều anh thích là em, người đã tặng ly champagne đó...”

Vu Cẩn trợn tròn mắt, vội vã dời ánh nhìn đi, nhắc nhở: “Còn ba phút nữa—”

Caesar giơ tay ra hiệu, làm động tác "20 giây," rồi cúi đầu, kéo dài nụ hôn chia tay. 15 giây trôi qua, hai người cuối cùng cũng tách ra, trao nhau ánh nhìn sâu lắng.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa tháp Nam đóng sầm lại.

Vu Cẩn: “...”

Caesar: “...”

Cô gái nở nụ cười dịu dàng, lịch thiệp nói: “Đừng lo, gần đây tôi có một căn biệt thự. Tiểu Vu có muốn cùng đi không?”

Vu Cẩn vội từ chối, nhìn thấy tháp Bắc phía xa vẫn chưa đóng cửa, cậu lập tức từ biệt và chạy thẳng về ký túc xá.

Caesar ở phía sau vẫy tay chào tạm biệt cậu, một lúc sau mới nhớ ra: “Hình như lúc này, tháp Nam và tháp Bắc không thông với nhau... Thôi kệ, đều ở trong khu của chương trình, chắc không lạc được đâu!”

Nói xong, anh ta vui vẻ rời đi.

Bên trong tháp Bắc, Vu Cẩn leo cầu thang lên tầng trên, ngỡ ngàng khi thấy đa số thí sinh đều mặt mày bầm dập.

Mãi đến khi nhìn vào bảng thông báo, cậu mới hiểu ý nghĩa của “tầng hai tháp Bắc.”

Mười hai phòng ngủ, kích thước khác nhau, tất cả đều phải tranh giành.

Vu Cẩn không mấy ngạc nhiên khi thấy tên Vệ Thời trước căn phòng lớn nhất.

Cậu nhanh chóng chỉnh lại mái tóc xoăn nhỏ của mình, bắt đầu gõ cửa.

Người mở cửa lại là thí sinh Hồng Mao mà cậu đã thấy trên sàn đấu — vừa nhìn thấy Vu Cẩn, mắt anh ta lập tức sáng lên, nhưng sau khi nhận ra cậu là nam, vẻ hứng thú liền xẹp xuống, miễn cưỡng mở miệng: “Tìm ai?”

Mắt Vu Cẩn chớp chớp: “Tìm Vệ Thời.”

Ai ngờ Hồng Mao lập tức thay đổi sắc mặt, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, để cậu đứng ngoài.

Vu Cẩn: “...”

Bên trong phòng 201 tháp Bắc, Vệ Thời đang quấn khăn tắm, vừa bước ra từ phòng tắm, những giọt nước chưa khô hẳn trượt dài trên cơ bắp rắn chắc.

Tóc đỏ hét lớn: “anh Vệ, vừa có người tìm chúng ta, anh nghĩ có phải là—”

Trong lúc nói, một mẩu giấy nhỏ chui qua khe cửa, nằm ngoan ngoãn trên sàn.

Vệ Thời: “...”

Hồng Mao cúi xuống nhặt lên, nhìn thoáng qua liền ngớ người: “Chúc mừng... anh Vệ, chữ của anh. Ôi trời, em nói sao anh lại chấp nhận ly champagne của người ta, hóa ra là cho số phòng thật... Thôi em đi kiếm chỗ khác ngay, không quấy rầy anh nữa...”

Vệ Thời đá người kia sang một bên, mở cửa ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play