Không biết từ lúc nào, mặt Húc Liêu đỏ ửng, cậu mấp máy môi: “Chị ơi…”
Ngôn Minh nhếch môi: “Gọi chị làm gì?”
Húc Liêu chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng nhưng không dám làm.
Ngôn Minh bật cười, cô nhích lại gần cậu, đưa tay nâng cằm cậu lên: “Biết hút thuốc không?”
Húc Liêu lắc đầu, Ngôn Minh nháy mắt với cậu một cái: “Cho cậu nếm thử vị thuốc lá.”
Không đợi Húc Liêu trả lời, Ngôn Minh áp môi mình lên môi cậu, cô khẽ liếm một cái rồi hôn sâu hơn. Hơi thở cậu trở nên nặng nề, hai tay bất giác ôm choàng lấy cô.
Ngay lúc nụ hôn đến cao trào, Ngôn Minh cắn mạnh môi dưới của cậu rồi đẩy cậu ra.
“Hiếm gặp ai đẹp trai như cậu, hôn một cái xem như bồi thường vụ lúc nãy. Nhưng phí chữa trị vẫn phải đưa đấy nhé.”
Húc Liêu bật cười: “Chị giống lưu manh thật, cảm giác như chị đang giành vai của em. Một cô gái nhỏ như chị sao lại…”
Ngôn Minh không trả lời, cô vào bếp pha mì. Hôn cậu vì cậu đẹp trai là thật, nhưng đó không phải tất cả. Từ lúc gặp nhau tới giờ, cậu cư xử rất tốt.
Từ việc đỡ cô ra khỏi xe, mở cửa ở sảnh cho cô, nhấn thang máy, mở cửa phòng, dù bị thương nhưng không than nửa lời, tất cả những điều đó khiến cô có thiện cảm với cậu.
Nhưng chỉ như thế, một cái hôn, không hơn không kém. Ngôn Minh không phải người sống bảo thủ, nhưng đồng thời không phải người sống buông thả, cô là người có quy tắc.
Lúc này, Húc Liêu nói với vào: “Chị ơi, em cũng đói, chị làm phần em nữa được không?”
“Ừ, chờ chút.”
Húc Liêu thở dài: “Chị đừng xa lạ với em như vậy chứ, dù sao mình cũng mới hôn nhau mà.”
Ngôn Minh chau mày nhìn cậu: “Nói như thể cậu chưa từng hôn ai vậy.”
Húc Liêu đỏ mặt cúi đầu. Ngôn Minh hơi giật mình, chàng trai đẹp trai trông kiêu ngạo thế này còn chưa từng hôn ai à?
“Đừng nói chị là cậu còn chưa bóc tem đấy nhé?”
Húc Liêu hơi lắp bắp: “Chị… chị đừng chọc em. Em mà giận là khó dỗ lắm đó.”
Ngôn Minh ho một tiếng, im lặng không nói nữa.
Cô pha hai tô mì, thấy Húc Liêu định vào bưng ra thì nói: “Em ngồi đó đi, để chị.”
Húc Liêu biết cô nói tới vết thương của mình, tuy có thể gắng gượng nhưng được cô săn sóc thế này cũng rất tốt, rất tốt!
Hai người ngồi ăn mì, nói chuyện câu được câu không. Hai người biết được một số thông tin cơ bản về nhau, nhưng khi Húc Liêu muốn xin số liên lạc thì cô từ chối.
“Dù sao cũng không gặp nhau nữa, không cần đâu.”
Húc Liêu không vui cúi đầu nhưng không nói gì, tiếp xúc nãy giờ cậu cũng hiểu một chút về tính tình của cô. Nếu cô đã thật sự không muốn thì cậu có nài nỉ thêm cũng vậy.
Tuy nhiên, không vì thế mà hai người trở nên không vui, Húc Liêu điều chỉnh tâm trạng của mình rất nhanh, cậu lại nói cười như trước.
Ngôn Minh nhìn rõ nhưng cũng lờ đi, sau khi ăn uống xong xuôi cô ngỏ ý tiễn Húc Liêu về. Chuyện diễn ra tối nay đã gần đến giới hạn của cô, cô sẽ không để một người lạ ở trong nhà của mình đến tận sáng.
Húc Liêu vét sạch tiền trong ví đưa cho Ngôn Minh, cậu nói rằng đây là phí bồi thường và cảm ơn.
Lúc tạm biệt nhau, Húc Liêu có chút bịn rịn, vào thời điểm chuẩn bị rời khỏi cậu đột ngột xoay người đặt một nụ hôn lên trán cô: “Chú bảo vệ nói đúng, dạo này có chút loạn, chị nhớ cẩn thận.”
—
Hồi tưởng kết thúc, trở lại với hiện tại, Ngôn Minh cảm thấy rất ngượng nghịu. Nếu biết trước thế này cô đã không hành động theo cảm tính, ít ra cô sẽ lịch sự và giữ kẽ với cậu, cũng không cần cậu phải hậu tạ mình, đây là ông chủ trực tiếp ở chỗ làm của cô đấy.
Trình Quân bật cười: “Nếu có quen biết thì càng tốt. Minh là quản lý đội sales của vũ trường, phần lớn doanh thu đều dựa vào em ấy cả đấy.”
Ngôn Minh cười đáp rằng: “Anh Quân quá lời rồi, em nào tài giỏi đến mức đó.”
Trình Quân nói thêm vài câu rồi có việc rời đi, bản thân hắn cũng là kẻ lăn lộn sương gió rất nhiều năm, có thể nhìn được bầu không khí kỳ lạ giữa Ngôn Minh và Húc Liêu nên không muốn ở lại làm bóng đèn.
Húc Liêu mỉm cười dịu dàng: “Thời gian tới xin chị Minh giúp đỡ nhiều hơn.”
Lúc này, Ngôn Minh hơi đắn đo, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Đây là sự trùng hợp sao?”
Húc Liêu nhướng mày nhìn cô: “Em tưởng chị sẽ lờ đi và dùng nụ cười để cư xử với em, không ngờ chị lại hỏi thẳng như vậy. Đúng, đây không phải trùng hợp, em muốn gặp chị.”
Sở dĩ Húc Liêu nói như thế vì cậu đã điều tra cô. Ngôn Minh đi tới ngày hôm nay là dựa vào thực lực mà leo lên chứ không phải dựa dẫm vào bất cứ người nào khác.
Còn có lần, một ông chủ nhìn trúng Ngôn Minh, muốn cô làm tình nhân của ông ta. Từ theo đuổi đến cưỡng ép, cuối cùng cô vẫn từ chối rất quyết liệt, thậm chí không màng tính mạng muốn nhảy từ trên lầu cao xuống khiến ông chủ đó sợ hết hồn. Ông ta không ngờ một cô gái nhỏ có thể làm đến nước này.