Sống lưng Duyên cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt trong phút chốc trở nên tái mét. Duyên cắn môi, cô ta đã cố gắng nâng cao sự hiện diện của mình đến như vậy, tại sao đến cuối cùng Đình Khiết vẫn chỉ nhắc đến Sương Trà. Con bé đó, chẳng lẽ đã nói xấu về cô ta với anh?
Duyên mím môi, dời ánh mắt sang nơi khác, cố gắng lảng tránh vấn đề: "Sương Trà không thích đến nơi đông người, em xin lỗi, để em uống vậy."
Dứt lời, Duyên cầm cốc rượu trên bàn lên, chưa kịp uống đã bị Đình Khiết dành lấy, vì hai người ngồi khá gần nhau, thế nên khi Đình Khiết xích lại, khuôn mặt của anh đã ghé sát về phía Duyên, cả hai người đồng thời rơi vào tư thế mờ ám.
Đình Khiết rũ mắt, hầu kết khẽ lên xuống, hơi thở nóng ấm phả vào tai Duyên: "Con gái không nên uống rượu."
Đầu ngón tay Duyên cứng đờ, hai má hay hay đỏ, trái tim tưởng chừng đập nhanh hơn một nhịp, trong lòng không kiềm nổi cảm giác vui sướng, Duyên cười gượng: "Vậy... vậy để tớ gọi thử cho em ấy."
Nhật Anh trố mắt nhìn hai người, không ngừng cảm thán, Đình Khiết quả thật rất cao tay, lúc nãy cậu ta cứ ngỡ rằng anh chuyển đối tượng sang Sương Trà, ai ngờ Đình Khiến lại mượn việc đó để lấy cớ tiếp xúc gần với Duyên.
Nhật Anh tặc lưỡi, may mắn trước đây cậu ta đối xử khá tốt với Duyên.
Đợi đến khi Duyên đã bước ra khỏi phòng, Đình Khiết mới thu tầm mắt, anh chạm vào chiếc động hồ trên bàn, trước tiên phải xác định một số chuyện.
Lúc này cánh cửa một lần nữa mở ra, Gia Hoàng lững thững đi vào, mái tóc đen óng mượt mà được tô điểm thêm chiếc kẹp tóc hình mặt trăng. Cậu đảo mắt xung quanh một vòng, sau đó ngay lập tức tiến về phía Nhật Anh, đôi mày cậu cau lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT