"Chết đi, mày chết đi!"
Tiếng đập phá đồ vang vọng trong phòng khách, dưới sàn đầy rẫy những mảnh thủy tinh vỡ. Hơi thở khó nhọc của cô gái vang lên gấp rút, bóng lưng dài chỉ biết co ro lại một góc, khuôn bị mái tóc lup xụp che đi một bên không thể nhìn rõ biểu cảm của cô. Duy có người đàn ông vẫn đang la hét om xòm, bộ dạng như thú hoang bị bẫy dãy lên trong tức giận.
"Mẹ mày giấu tiền đâu rồi, có phải lại giấu tiền đi với trai đúng không, đúng là đồ con đ*."
"Tao nói rồi, mày không được đi học, tiền trong nhà vỗn dĩ đã ít, chỉ đủ cho Duyên đi học, nó học giỏi, xứng đáng được đi học hơn mày."
Vừa dứt lời, tiếng cằn nhằn của Duyên từ trong phòng vọng ra ngoài, khác với vẻ nhếch nhác của cô gái khụy dưới đất, Ngọc Duyên mặc trên mình một chiếc áo bông sạch sẽ, khuôn mặt được chăm chút một cách kĩ càng nên làn da khá hồng hào, căng bóng. Đôi lông mày của Duyên chau lại, giọng nói không kìm nổi sự khó chịu.
"Ba, ba yên lặng một chút, con còn phải học bài."
"Được được, con học đi, ba hơi say nên mới lớn tiếng, giờ ba sẽ im lặng."
Duyên không nói gì, bực mình quay người đóng sầm cửa lại.
Người đàn ông choáng váng dựa lưng vào ghế, đôi mắt ửng đỏ nhìn vào bức tường bị tróc sơn lổm chổm, miệng nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo. Căn nhà này, dường như có vẻ sắp sụp đến nơi, mùi ẩm mốc hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc từ những mảnh thủy tinh vỡ dưới đất khiến Sương Trà cảm thấy buồn nôn, đợi đến khi tiếng thở đều đều của người đàn ông vang lên, cô mới lững thững bước dậy.
Đã quen thuộc với việc này từ trước, cô xử lí qua loa vết thương trên tay mình rồi mới bắt đầu dọn dẹp. Không gian bỗng chốc trở nên nặng nề với sự im lặng đến từ bốn bức tường, cô rũ mắt, vết thương nơi tay lại nhói đau.
Cạch.
Tiếng mở cửa như một chút tia hy vọng sáng lên. Sương Trà vô thức ngẩng đầu, ánh mắt vô định rơi về phía cánh cửa. Người phụ nữ vừa nhìn thấy cô liền quay đầu rời đi khỏi nhà, khoảng chừng vài phút sau mới quay trở lại.
Cô nhận ra hai vành mắt của bà đỏ ửng, nhưng rồi cũng không nói gì thêm mà nhận lấy túi thuốc trong tay bà. Vốn định quay người rời đi, tiếng nói từ phía sau khiến bước chân cô khựng lại.
"Mẹ dành dụm được ít tiền, đủ tiền để cho con học trường trọng điểm, con giữ lấy mà dùng nhé."
Sương Trà cụp mắt, trái tim mơ hồ trở nên run rẩy, cô siết chặt lấy túi thuốc, khàn giọng:
"Mẹ, không thể ly hôn với ông ta sao?"
"Mẹ xin lỗi..."
Nhận được câu trả lời quen thuộc, cô không nói gì, chậm rãi rời đi. Có lẽ cuộc đời bà hiện tại đã đau khổ đến mức không thể quyết định được mọi chuyện, cô có thể thông cảm cho bà, nhưng những gì Sương Trà phải chịu đựng, liệu ai có thể thấu hiểu cho cô?
Quốc Huy là cha dượng của cô, Ngọc Duyên là con gái ông ta. Từ khi Quốc Huy và mẹ cô lấy nhau, ban đầu ông ta không dám đụng đến cô, nhưng dần dà, biết mẹ cô không thể phản kháng, lần nào uống rượu về, ông ta cũng luôn trút giận lên cô và mẹ. Vết thương chồng chất vết thương, nhiều đến nỗi đôi khi Sương Trà có cảm giác nó đã là một phần của chính mình.
Nhìn ra bầu trời rộng lớn, hàng vạn vì sao lấp lánh trên trời, muốn vươn tay chạm lấy, nhưng chợt nhận ra đã có cánh cửa vô hình kìm hãm toàn bộ cuộc sống của cô, như một vòng lặp nhất định, không bao giờ có thể thoát khỏi nó.
Ánh mắt dần rơi trên tờ báo nhập học trên bàn, cô mím môi, ngoại trừ cách giảm đi sự hiện diện của mình trong nhà, cô chẳng còn cách nào nữa. Cuộc sống của cô trở nên tồi tệ, phải chăng người đàn ông kia sẽ buông tha cho cô?
Tâm trí dần trở nên mịt mờ, hai mi mắt rũ xuống, đến khi cô tỉnh lại cũng đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau. Sương Trà tắt báo thức, mệt mỏi ngồi dậy, vết thương từ hôm qua bỗng chốc trở nên đau nhức.
Chuẩn bị đồ ăn sáng đặt sẵn lên bàn xong, cô liền đi bộ đến trường. Nhà cô cách trường khá xa, vì thế muốn đi đến đó kịp giờ, cũng phải đi bộ gần bốn lăm phút. Lúc đến nơi, trời đã sáng trưng cả vùng trời, quán ăn bên đường mở tấp nập, mùi hương thơm của mỗi loại thức ăn thoang thoảng trong gió nhẹ, kích thích vị giác của người đi đường.
Chạm nhẹ lên chiếc bụng đói của mình, Sương Trà lắc nhẹ đầu, thôi vậy, cô vẫn cần phải tích góp tiền.
Sương Trà là học sinh chuyển trường, mới tuần trước, cô chỉ là một học sinh trong ngôi trường xập xệ, không có đủ thiết bị học tập, nay cô đã chuyển đến ngôi trường trọng điểm.
Năm lớp 10, vì không có đủ tiền học, cô bị cha dượng ép phải đổi nguyện vọng, học được một năm, ngay khi lên lớp 11, cô được thầy chủ nhiệm đăng kí cho cuộc thi dành học bổng, vốn dĩ chỉ tham gia vì muốn thử sức, không ngờ lại đạt được điểm số cao, dành được học bổng của trường Ninh Cảng.
Cũng vì chuyện này mà hôm qua cha dượng đã phản đối kịch liệt, lại thêm việc ông ta không biết cô được học bổng mà nghĩ cô cố chấp muốn bỏ tiền ra để chuyển trường, từ đó dẫn đến việc mất kiểm soát. Sương Trà siết chặt tay áo, nắm được cơ hội này, cô nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Đến phòng hiệu trưởng, cô gặp được chủ nhiệm của mình, giây phút thấy cô, thầy Hoàng không nén được sự bất ngờ, thầy quay đầu, muốn xác nhận với hiệu trưởng thêm một lần nữa.
"Cô xác định muốn đưa em ấy đến 11A7 sao?"
"Chỉ là một học kì thôi, học kì sau sẽ có giấy nguyện vọng chuyển lớp và bài thi cho những bạn muốn chuyển."
Thầy Hoàng nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp, tựa một chú thỏ non nớt sắp bị nhốt vào hang ổ của bầy sói. Ngẫm một lúc, thầy lại không kìm được tiếng thở dài.
Sương Trà: "..."
Rốt cuộc có chuyện gì vậy, lớp mới có vấn đề? Sao cô có cảm giác thầy muốn nhắc nhở cô điều gì đó?
Tận tới khi cô bước vào lớp, bị hơn bốn mươi ánh mắt chòng chọc nhìn vào. Cô mới hiểu ánh mắt thương hại của thầy Hoàng có ý gì.
11A7. Lớp cá biệt của trường học tập đứng từ dưới lên trên, nhưng độ quây phá thì không ai bằng, ngay từ năm ngoái, lớp đã tập hợp đủ mọi thành phần quậy phá trong trường.
Đặc biệt, lớp 43 người, chỉ có duy nhất cô là nữ.
Da đầu Sương Trà tê dại, trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh, hai tay cô xoắn chặt vào nhau. Trong lòng không ngừng tự trấn an bản thân mình.
Vừa nhìn thấy cô, ở dưới đã bắt đầu náo động, nhiều tiếng huýt sáo không ngừng vang lên.
"Chả biết cô nàng có tài năng gì mà được xếp vào lớp ta nhỉ?"
"Con gái tóc đen, best trong lòng tao."
"Chuyển đến lớp này, có vẻ quậy phá cũng hăng."
"Nhìn xinh nhỉ? Cơ mà quá gầy."
"Trông giống học sinh giỏi hơn học sinh cá biệt."
"Không phải gu tao..."
Rầm.
Tiếng thước inox mạnh mẽ gõ xuống mặt bàn, thầy Hoàng đỡ trán, chỉ vào một vị trí trống ở bàn cuối cùng.
"Em ngồi ở đó nhé."
Sương Trà bình tĩnh đáp vâng một tiếng, bỏ mặc những ánh nhìn xung quanh mà ngồi xuống, cô không nói gì, cảm xúc lo lắng bấy giờ cũng dần biến mất. Cô đến đây chỉ để học, không cần quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
"Bạn mới, xin chào."
Vừa nghe thấy tiếng, Sương Trà liền nâng mắt, ánh nhìn ngay lập tức tập trung trên mái tóc đủ màu của cậu bạn bàn trên. Trong suy nghĩ cô liền xuất hiện ba chữ "chổi lông gà". Vội vàng thu lại suy nghĩ của mình, cô gật nhẹ đầu.
"Xin chào."
Nhật Anh thấy bộ dạng bình tĩnh của cô, cậu càng trở nên thích thú với cô bạn này.
"Cậu đừng lo, lớp tớ rất đoàn kết, cậu đã vào lớp, nhất định chúng tớ sẽ không bỏ rơi cậu."
Cô nghe thấy vậy, cũng chỉ đáp lại tiếng cảm ơn, sau đó không nói gì nữa mà bắt đầu học thuộc từ vựng. Học ở trường trọng điểm, cô bắt buộc mình phải nỗ lực hơn người khác.
Nhật Anh vốn không để ý đến sự lạnh nhạt của cô, cậu vẫn liến thoắng một mình.
"Nhưng mà, tớ nghĩ cậu vẫn nên chuyển chỗ thì tốt hơn."
Cô chậm rãi dừng bút, im lặng chờ đợi người bàn trên nói tiếp. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấu Nhật Anh nói gì, Sương Trà đâm ra mất kiên nhẫn, cô không chờ đợi nữa mà tiếp tục viết bài. Nhưng tưởng chừng một phút sau, một tiếng động lớn đã xuất phát từ ngay bên cạnh cô.
Cạch.
Chiếc ghế bên cạnh bỗng được dời ra, dường như có ai ngồi xuống bên cạnh Sương Trà. Cô nghiêng đầu, theo phản xạ nhìn sang bên cạnh mình. Chàng trai mặc một chiếc sơ mi đen, khuôn mặt đẹp đẽ tạc như tượng, mái tóc được nhuộm màu xám khói không quá nổi bật, nhưng lại tôn lên làn da trắng tinh không tì vết. Cũng như sự tò mò của bao người khác, chàng trai kia cũng chăm chú nhìn cô. Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn.
Không, đúng hơn là cậu ta đang chất vấn. Lòng cô không kìm được cảm giác rét run.
Đôi mắt xám tro sâu hút, cuốn chặt lấy cô mà tra hỏi. Biết rõ những người trước mắt hầu hết là những người lớn tiếng, gia đình quyền thế, trái tim cô chợt đập nhanh, mới chuyển đến lớp, nhất định cô sẽ không để bản thân bị ép buộc rời đi. Chỉ cần cố gắng chịu đựng một học kì, sau này cô sẽ được chuyển sang lớp khác.
Nhanh chóng thu hồi cảm xúc ngạt nhiên trên khuôn mặt, cô chậm rãi xịch ghế ra sau một bước. Biết mình vô ý chiếm chỗ của người khác, Sương Trà lịch sự cúi đầu xin lỗi, vừa giải thích vừa lặng lẽ né tránh ánh mắt anh.
"Xin chào, tớ là Sương Trà, học sinh mới chuyển đến, mong cậu giúp đỡ."
Đình Khiết thoáng nhìn qua cô gái gầy còm trước mặt mình, tựa một cành củi khô héo, cảm tưởng như chỉ cần một cái bóp nhẹ cô cũng có thể vỡ nát ra từng mảnh, anh không suy nghĩ gì, từ từ lại dời ánh mặt đến chồng sách đặt trên bàn, vừa nhìn là biết một cô nàng ngoan ngoãn đích thực, chẳng hiểu sao lại đến học lớp này, anh chống cằm, giọng nói vừa có sự trêu đùa vừa có sự cảnh cáo.
"Xin chào, tôi là học sinh đội sổ toàn trường. Cậu có chắc muốn ngồi cạnh tôi không?"