Vợ Nhiếp Lão Tam đau đến mức gào khóc, hô hoán lên.
Qua rất lâu sau, vợ Nhiếp Lão Tam không nghe thấy động tĩnh gì, mới len lén nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh cũng không có ai. Vợ Nhiếp Lão Tam vội vàng bò dậy, lấy lá cây khô trong miệng ra, sau đó gào khóc.
“Trời mẹ ơi, có chuyện gì vậy! Ban ngày ban mặt, tôi lại gặp phải cướp đường!”
“Phúc Bảo đó đúng đen đủi, đều tại nó, nếu không phải mình gặp phải nó, nói chuyện với nó, sao mình lại gặp phải chuyện này...”
Trên mặt vợ Nhiếp Lão Tam đã sưng lên, sau khi khóc xong, nước mắt rơi xuống vừa nóng vừa đau rát. Vợ Nhiếp Lão Tam nhe răng trợn mắt khóc lóc, chật vật, khập khiễng mà đi xuống núi: “Thói đời gì đây, không có công lý, không có công lý...”
Ngày hôm đó, Phúc Bảo cõng một giỏ đầy quả mơ quay về nhà, Miêu Tú Cúc nhìn thấy một giỏ cành cây hạnh vô cùng phấn khích: “Phúc Bảo nhà chúng ta đúng là giỏi quá, sao có thể nhặt được nhiều như vậy chứ?”
Cố Thắng Thiên bước tới xem: “Thứ này là hái từ trên cây sao? Ở đâu ra vậy?”
Sao mà cậu chưa bao giờ thấy qua cây hạnh nào lớn như vậy.
Phúc Bảo nhớ đến Tiêu Định Khôn, còn muốn nói là anh ta giúp mình hái, nhưng nhớ lại mình đã móc nghéo với anh ta là không nói cho ai biết chuyện của anh ta nên quyết định bỏ qua, chỉ nói đại khái là: “Em nhìn thấy một gốc cây mơ già, cành khô treo lơ lửng nên em kéo thử không ngờ là kéo xuống được.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT