Ban đầu dĩ nhiên là vợ Nhiếp Lão Tam không tin, cảm thấy Phúc Bảo là một đứa trẻ xui xẻo, chính là sao chổi chuyển thế, va phải Phúc Bảo là không có chuyện tốt, sao có thể nói Phúc Bảo là đứa trẻ có phúc chứ? Điều này sao có thể chứ?
Nhưng nghĩ đến cuộc sống vui vẻ nhà lão Cố người ta, đặc biệt là gần đây bốn phòng nhà họ Cố kia được thời đắc ý, vợ Nhiếp Lão Tam bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ Phúc Bảo thật sự là đứa trẻ có phúc, có thể tạo phúc?
Nếu quả thật là như vậy, sao trước kia Nhiếp gia không được cô tạo phúc?
Trong lòng vợ Nhiếp Lão Tam nghi ngờ, vẫn luôn muốn tìm Phúc Bảo dò xét, chỉ là không có cơ hội, hôm nay đúng lúc đụng phải, dĩ nhiên là muốn nói chuyện với Phúc Bảo.
Có điều, nhìn ánh mắt đề phòng cẩn thận đối với mình của Phúc Bảo, vợ Nhiếp Lão Tam nhất thời tức giận, không nhịn được mà mắng cô mấy câu: “Phúc Bảo, tao nuôi mày cũng bốn năm, mày gọi tao là mẹ bốn năm. Sao bây giờ gặp tao, một tiếng mẹ mày cũng không gọi vậy?”
Trước đây Phúc Bảo thường xuyên bị vợ Nhiếp Lão Tam đánh, bây giờ chợt thấy vợ Nhiếp Lão Tam, còn ở trên núi không người, nên tự nhiên có hơi sợ hãi.
Cô bé thấp thỏm lui về sau một bước, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Dì, dì không cần cháu nữa, dì không cho cháu gọi bà là mẹ...”
Là vợ Nhiếp Lão Tam tát cô bé, không cho cô bé gọi mẹ, không phải cô bé không gọi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play