Cô bé đúng là ham ăn, thấy đồ ăn ngon là cô bé không nhịn được chảy nước miếng, muốn ăn.
Tiêu Định Khôn lại dùng thìa gỗ múc ra một thìa mì chiên, đưa tới miệng Phúc Bảo: “Nào, ăn nữa đi.”
Mặt nhỏ của Phúc Bảo càng đỏ hơn, cô bé lắc đầu.
Tiêu Định Khôn nhướng mày: “Tại sao không ăn?”
Phúc Bảo nhỏ giọng nói: “Đã ăn một miếng rồi.”
Thức ăn ngon như vậy, dĩ nhiên Phúc Bảo hiểu không thể không thể ăn no trong một lần.
Trước kia ở nhà Nhiếp Lão Tam, cô bé không được ăn đồ ngon, nhưng cô bé đã thấy vợ Nhiếp Lão Tam len lén cho Sinh Kim, Sinh Ngân uống sữa mạch nha, mà chỉ là len lén cho uống một hớp nhỏ, tuyệt đối không có nhiều hơn.
Sau khi tới nhà họ Cố, cha mẹ mới thương yêu cô bé, bà nội cũng thương yêu cô bé, họ lén cho cô bé ăn ngon, nhưng cũng chỉ là một chút xíu, nào có cái lý ăn không đủ.
Tiêu Định Khôn sợ run lên, nhìn Phúc Bảo.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play