Cô bé luôn cảm thấy có một người rất giống cậu, hơn nữa chắc chắn người kia không phải là người tốt lành gì, là người xấu.
Tiêu Định Khôn thấy Phúc Bảo cắn môi cau mày, mặt đầy trầm tư, biết nhất định là mình đã dọa cô bé. Lặng yên, cậu lấy một cái túi vải từ trong cặp đeo vai quân đội màu xanh trên người ra, quơ quơ với Phúc Bảo: “Trong này là mì chiên, em muốn nếm thử không?”
Phúc Bảo nhìn, chỉ thấy đó là một cái túi vải thô màu trắng, trong túi phồng lên.
“Mì chiên?” Đây là cái gì, ăn rất ngon à? Cho tới bây giờ cô bé chưa từng nghe nói đến.
Tiêu Định Khôn nhìn Phúc Bảo len lén nuốt nước miếng, thì cố ý nói: “Mì được chiên trong chảo bằng mì trắng với dầu, xào lên thơm ngát, xào chín thì cho thêm mè đen và đường vào, ăn rất ngon, rất thơm.”
Nói xong, cậu mở túi vải ra, lấy tay bẻ ra một ít rồi bỏ vào trong miệng.
Mặc dù khoảng cách không quá gần, nhưng Phúc Bảo lập tức ngửi thấy một mùi thơm đậm đà quen thuộc, trong đó còn mơ hồ có mùi mè đen. Đối với đứa trẻ ngày nào cũng ăn cao lương, khoai lang đỏ, bột bắp mà nói, mùi này thật sự là quá thu... Hút.
Phúc Bảo nhất thời chảy nước miếng ròng ròng, trông thấy thích mà nhìn mì chiên kia.
Dùng dầu xào mì trắng, mì trắng vốn rất hiếm, mà còn dùng dầu xào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play