Phúc Bảo kinh ngạc, mơ hồ nhìn cậu, cảm thấy cậu bây giờ có hơi đáng sợ, nên cô bé lui về sau một bước theo bản năng.
Tiêu Định Khôn biết mình đã hù dọa Phúc Bảo, cậu cụp mắt xuống, che đi tâm trạng trong mắt, thấp giọng nói: “Sau đó thì sao? Bây giờ em ở nhà họ Cố? Nhà họ Cố đối xử với em tốt không?”
Phúc Bảo suy nghĩ một chút, nặng nề gật đầu: “Cha và mẹ đều tốt, các anh cũng tốt, bà nội đối xử với em cũng tốt.”
Tiêu Định Khôn: “Bây giờ em họ Cố? Cha em tên gì?” 
Phúc Bảo: “Cha em tên là Cố Vệ Đông! Cha em họ Cố, dĩ nhiên bây giờ em cũng theo họ Cố.” 
Tiêu Định Khôn suy nghĩ một chút thấy cũng phải: “Không phải họ đối xử với em rất tốt sao, sao một mình em chạy đến đây? Trời thì lạnh, em chạy ra ngoài làm gì?”
Ở trong cảm nghĩ của cậu, sao đứa trẻ nhỏ như Phúc Bảo có thể chạy loạn khắp núi, trong nhà hẳn sẽ lo lắng.
Phúc Bảo nghiêng đầu, có hơi không rõ tại sao Tiêu Định Khôn nói như vậy: “Em đi nhặt cành cây hạnh!”
Tiêu Định Khôn cau mày: “Cành cây hạnh? Nhặt cành cây hạnh làm gì?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play