Nhắc tới Tiêu Định Khôn, Cố Vệ Đông cảm khái: “Người ta nhỏ tuổi như vậy, mà rất có kiến thức, cái gì cũng biết! Chỉ là quá lạnh lùng, không dễ thân cận, tính tình cũng không tốt lắm.”
Nói tính tình không tốt lắm là tốt theo lý thuyết, còn xác thực thì Tiêu Định Khôn đó là trong mắt không có ai. Bạn đi hỏi anh cái gì, nhìn thẳng bạn mà anh cũng lười nhìn.
Bạn qua lại ở bên cạnh anh, anh lạnh lùng liếc nhìn là không khí xung quanh có thể giảm xuống tám độ.
Cố Vệ Đông nghĩ mà không rõ, sao Tiêu Định Khôn này nhỏ tuổi nhất mà lại có bản lĩnh như vậy chứ? Hơn nữa Cố Vệ Đông có thể nhìn thấy, đám thanh niên trí thức kia đều sợ cậu, kính sợ cậu, chuyện gì cũng đều mong đợi thỉnh giáo cậu.
Phúc Bảo nghe thấy Cố Vệ Đông nói vậy thì không lên tiếng.
Thậm chí cô bé bắt đầu suy nghĩ, có thể Tiêu Định Khôn đó cũng giống mình và Sinh Ngân, đều nhớ chuyện đời trước không? Rốt cuộc đời trước mình là ai? Có phải đời trước mình có dây dưa rễ má gì với Tiêu Định Khôn không?
Cô bé cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ nổi.
Trong trí nhớ của cô bé chỉ có tiếng phật mờ mịt, vang vọng ở trong núi rừng mây mù dày đặc kia. Trừ cái này ra, cô bé không nhớ được gì cả.
Thậm chí cô bé không nhớ tại sao một đôi mắt như muốn nuốt sống người ta lại nhìn mình chằm chằm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play