Thanh niên trí thức khác đã sớm mệt mỏi sau đoạn đường tàu xe vất vả này, ai cũng kêu khổ cả ngày, nhìn rất mảnh mai. Nhưng Tiêu Định Khôn này lại khác, anh không kêu khổ cũng không kêu mệt, mím môi không lên tiếng, đi ra một xó xỉn mà ngồi. Lúc xe lừa lắc lư, anh vẫn vững vàng như một khối sắt kiên cố.
Bạn chào hỏi với anh, anh lạnh lùng nhìn bạn, ánh mắt lạnh lùng kia phải cách bạn đến trăm lẻ tám ngàn dặm.
Lúc nghỉ ngơi từ thị trấn đến đại đội sản xuất Bình Khê, Trần Hữu Phúc thầm hỏi thăm các thanh niên trí thức khác, biết không dễ chọc vào Tiêu Định Khôn này, nghe nói là loại người rất có năng lực đánh nhau, chiến đấu nên mọi người cũng sợ anh, nhưng lại nghe nói anh còn rất nhỏ, mới mười ba tuổi.
Có điều, Trần Hữu Phúc không sợ, đến đại đội sản xuất Bình Khê của bọn họ là do thuộc quyền quản lý của mình. Dù trước kia là người như thế nào, thì bây giờ tới rồi, ăn uống đi lại đều phải dựa vào đại đội sản xuất mình, phải theo quy củ của nơi này.
Tiêu Định Khôn nghe Trần Hữu Phúc hỏi mình, không thèm nhìn, nói: “Mười ba.”
Anh đang trong thời kỳ đổi giọng, với đặc điểm thô ráp của giọng nói của một thiếu niên.
Trần Hữu Phúc cau mày: “Mới mười ba? Còn không đủ tuổi làm thanh niên trí thức!”
Thanh niên trí thức đều mười bốn tuổi, không đến mức đưa đứa trẻ mười ba tuổi tới, không thể làm như vậy!
Tiêu Định Khôn liếc nhìn Trần Hữu Phúc, miễn cưỡng nói: “Vốn là chị tôi xuống thôn quê, sức khỏe chị tôi không tốt, nên tôi khai gian tuổi để tới thay chị.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play