Mùng một Tết, con dâu con trai nhà lão Cố cả ngày không đi làm. Theo giải thích của Miêu Tú Cúc, mùng một đầu năm nhàn hạ thì cả năm nhàn hạ, không cần bận rộn, ngày này bận rộn thì quanh năm suốt tháng chân không chạm đất.
Sau một ngày nhàn hạ, mùng hai bắt đầu đi thăm người thân. Phúc Bảo đi theo Lưu Quế Chi trở về nhà họ Lưu một chuyến. Nhà họ Lưu khá giả, cụ nhà cũng hào phóng, mẹ Lưu Quế Chi kín đáo mà đưa hai mao tiền làm tiền mừng tuổi cho Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên, rồi bỏ hạt dưa, kẹo sữa vào trong túi, cho hai đứa trẻ uống một cốc sữa mạch nha.
Phúc Bảo liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn, len lén nói với Cố Thắng Thiên: “Em tới nhà bà ngoại thật là hưởng phúc.”
Cố Thắng Thiên nhìn cô bé ham ăn, không nhịn được xoa xoa đầu cô bé: “Để em ở lại nhà bà ngoại là được.”
Phúc Bảo vội vàng lắc đầu: “Không được, em cảm thấy mẹ vẫn tốt, em phải đi theo mẹ.”
Câu này vừa lúc bị Lưu Quế Chi nghe được, Lưu Quế Chi cười, cũng xoa đầu Phúc Bảo, trong lòng nhớ tới lời Cố Vệ Đông nói.
Lúc ấy Cố Vệ Đông nói chuyện này, Lưu Quế Chi không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ nghĩ nghèo cũng được, giàu cũng tốt, cả nhà yên ổn mà sống qua ngày là được.
Nhưng bây giờ, Lưu Quế Chi bắt đầu suy nghĩ, nếu Cố Vệ Đông kiếm được rất nhiều tiền giống như mình nghĩ, vậy có phải Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên sẽ có thể uống sữa mạch nha mỗi ngày hay không?
Phúc Bảo không phải là con gái ruột thịt của Lưu Quế Chi, nhưng không biết tại sao, Lưu Quế Chi luôn muốn chiều chuộng Phúc Bảo.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT