Trẻ con, được sinh ra trong một gia đình có điều kiện rất tốt thì dù sao cũng chỉ là trẻ con, còn nhiều chuyện chưa hiểu, chỉ cảm thấy rất vui, cảm thấy ngồi trên máy cày kêu ầm ầm rất thú vị?
Phúc Bảo lập tức nhớ đến năm đó, trời lạnh như vậy mà Tiêu Định Khôn vẫn lái một xe tải nhỏ chở một đám sinh viên đại học đến Vạn Lý Trường Thành.
Khi đó đúng thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, trong mắt chỉ hướng đến sự mạo hiểm, hưng phấn, có thể chưa từng nghĩ rằng trời lạnh như vậy ngồi ở đằng sau xe tải nhỏ hóng gió có bao nhiêu ngu ngốc.
Cứ như vậy không nhanh không chậm tiến về phía trước, hia đứa bé ngồi ở đằng sau xe thì vui vẻ thảo luận gà vịt ở ven đường, Phúc Bảo thỉnh thoảng sẽ không nhịn được mà chen vào một câu, nhất thời cảm thấy thật ra thì đi con đường bình thường ở dưới cao tốc cũng không tệ cho lắm.
Mà lúc này, có một chiếc xe nhỏ màu đỏ cũng vừa vặn đi ngang qua, đi theo họ từ phía sau, thấy bọn họ đi quá chậm liền bấm còi bíp bíp vang cả con đường.
Con đường cái này vốn không lớn, muốn nhường đường cũng rất khó, chỉ có thể lái đến lối rẽ trước mặt thì mới có thể nhường cho chiếc xe đỏ đi qua trước được.
Chiếc xe màu đỏ ở phía sau nhịn thật lâu, thật vất vả mới có thể thoát ra ngoài thì kéo cửa sổ xe xuống, trực tiếp mắng một câu: “Có bị ngu không, đường cao tốc thì không đi, đi đường này để tự hành hạ mình à, anh cho rằng anh là máy cày à? Có biết đi lên đường cao tốc hay không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT