Cô ấy hy vọng đàn ông nhà mình có thể tới thành phố mở mang kiến thức, thoạt nhìn đã biết cơ hội này khó có được, tất nhiên có thể lấy được thì lấy. Nói không chừng tới thành phố mở mang tầm mắt, lúc trở về vận khí tốt cô ấy có thể mang thai một bé trai mập mạp.
Lưu Quế Chi lại không nghĩ nhiều về chuyện này, cô ấy cảm thấy chồng mình là con út, từ nhỏ cũng không được Miêu Tú Cúc yêu thích. Dù thế nào loại chuyện tốt như vậy không đến lượt Cố Vệ Đông, cho nên cũng không mong chờ gì. Cô ấy nghe Trần Hữu Phúc nói nhiều như vậy, chẳng qua hóng hớt cho vui, nghe xong rồi thì thôi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Miêu Tú Cúc nhìn vẻ mặt của mấy cô con dâu, bỗng chốc khóe môi nở nụ cười giễu cợt.
Bà ấy đã hiểu rõ tính cách của đám con dâu nhà mình từ lâu rồi.
Con dâu cả Thẩm Hồng Anh chuyện gì cũng chỉ biết xông lên phía trước, việc gì cũng không thể thiếu nó được, cứ nhìn chằm chằm như hổ đói chờ bà ấy mở miệng lên tiếng.
Tính tình cô con dâu thứ hai còn coi hào phóng nhưng lại thiếu tâm cơ, không biết cách nói chuyện, nghe thử xem lời này mà cũng nói được à?
Cô con dâu thứ ba tính tình ít nói lại hay che đậy là người lòng dạ hẹp hòi nhất, ngày thường để mắt đến mọi việc rồi bày cách, giỏi nhất là đứng sau lưng xúi giục người khác.
Còn về đứa con dâu thứ tư kia, đó chính là một đứa ngốc!
Tính tình mềm yếu không hay tranh giành, đúng là đồ vô dụng càng nghĩ càng giận!
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Thẩm Hồng Anh và Lưu Chiêu Đệ, bà cụ ho khan một tiếng rồi trịnh trọng nói: “Mẹ phải bàn lại với ba các con rồi mở một cuộc họp gia đình cho công bằng. Giờ các con cứ đi làm việc trước đã.”
Nói xong, bà cụ đuổi mấy cô con dâu ra ngoài.
Trở về phòng, Thẩm Hồng Anh lải nhải với chồng mình: “Anh nói xem mẹ có ý gì chứ? Rốt cuộc mẹ muốn cho ai lên thành phố?”
Cố Vệ Quốc khó hiểu: “Cho ai đi thì người đó đi thôi, em bận tâm làm gì? Chúng ta cứ nghe theo lời mẹ, để xem mẹ sẽ làm thế nào!”
Cố Vệ Quốc cảm thấy đây là chuyện khiến mẹ phải nhọc lòng, làm con trai nên nghe lời mẹ mới phải. Ba mẹ còn sống phận làm con không thể vượt quyền, mà mình cũng không cần bận tâm những chuyện này.
Thẩm Hồng Anh nghe xong lập tức nổi giận, oán hận trong lòng: “Anh đúng là tên đầu gỗ mà, có thể sáng suốt một ngày không? Đây là chuyện nhỏ ư? Là chuyện lớn đó! Sao có thể nghe mẹ được chứ? Nếu để mẹ sắp xếp thật, em thấy mẹ nhất định sẽ nhường cho nhà chú Tư!”
Cố Vệ Quốc: “Cho thì cho tôi, dù sao cũng là anh em mình cả không mất đi đâu mà sợ.”
Thẩm Hồng Anh: “Em nhổ vào, làm như em không nhìn ra ấy. Trong lòng mẹ luôn thiên vị nhà chú Tư, lúc nào cũng cười nói với nhà chú ấy. Dù sao lần này không được, chúng ta nhất định phải cố gắng giành lấy.”
Cố Vệ Quốc buồn bực: “Giành thế nào chứ? Đang yên đang lành, em làm loạn cái gì?”
Thẩm Hồng Anh: “Vậy anh đi nói chuyện với mẹ đi, móc hết tâm can ra mà nói. Cứ nói anh là anh cả, trong nhà có chuyện gì anh bỏ công sức nhiều nhất. Anh là con trai trưởng, đáng lẽ nên được đại diện cho cả nhà vào thành phố nhận thưởng của mở mang kiến thức.”
Cố Vệ Quốc khoát tay, trực tiếp kéo chăn ở đầu giường lên đi ngủ: “Thôi, Anh không thốt ra những lời này được. Em muốn nói thì đi mà nói, không thấy mất mặt sao?”
Nhìn chồng mình nằm đắp chăn trùm đầu trên giường, Thẩm Hồng Anh giận đến mức muốn rơi nước mắt: “Mẹ nó, tôi hao tâm tốn sức là vì ai chứ? Còn không phải là vì anh sao? Còn không phải vì con sao? Sao anh lại không có ý chí tiến thủ, cố gắng một chút chứ? Đây chính là chuyện vô cùng vinh dự, người bình thường muốn chờ cũng chờ không được, sao anh lại không hăng hái chút nào thế?”
Nghe cô ấy lải nhải như vậy, Cố Vệ Quốc bỗng nổi nóng mắng mỏ: “Cố gắng? Tôi phải cố gắng thế nào đây? Cả một gia đình lớn như nhà chúng ta, sao chuyện gì tôi cũng phải ôm vào mình? Tính mẹ thế nào cô cũng biết mà, mẹ thiên vị lúc nào chứ? Mẹ đã từng bất công sao? Mẹ là chủ nhà, cô cứ nghe lời mẹ là được. Bất kể lần này mẹ chọn ai thì cũng có lý của mẹ!”
Thẩm Hồng Anh: “Nói vậy là tôi không có lý sao? Con chúng ta đã mười mấy tuổi rồi, dựa vào cái gì mà chúng ta vẫn luôn phải nghe lời mẹ? Chúng ta không thể tự mình quyết định sao?”
Cố Vệ Quốc bật dậy, kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cô có ý gì chứ? Sợ trong nhà bình yên quá, muốn ra ở riêng hay sao? Cô cảm thấy nghe lời mẹ rất uất ức hả?”
Thẩm Hồng Anh nghẹn họng không nói nên lời.