Cô ấy đã âm thầm tính toán, con trai con gái nhà mình một đứa chín tuổi rồi, học thêm mấy năm biết được con chữ thì không cần học nữa, về nhà làm việc có thể coi như nửa công nhân. Như vậy thì một nhà có ba người đi làm nuôi bốn người, cuộc sống cũng sẽ không quá khó khăn, từ từ có thể khá hơn.
Nhưng cứ ở chung mấy nhà như vậy thì sẽ phải chịu thiệt. Nhà chú Hai thì cũng được, không đến mức liên lụy. Nhà chú Ba có ba con vịt trời, một đứa mới bốn tuổi không biết sẽ dính líu đến khi nào. Nhà chú Tư có bốn đứa con, đứa nào cũng phàm ăn toàn là phiền toái.
Bàn về tuổi tác, con mình lớn nhất sớm có thể đi làm nhất, đương nhiên ra ở riêng là chuyện tốt đối với cô ấy.
Nhưng mà chuyện ra ở riêng này, cô ấy không dám nói ra ngoài sợ chồng sẽ giận mình, cũng sợ Miêu Tú Cúc cũng sẽ mặt lạnh mà mắng mình.
Tính tới tính lui, cô ấy quyết định đi tìm Miêu Tú Cúc nói chuyện với bà cụ thử xem sao.
Sau khi lên giường, Miêu Tú Cúc nhắc tới chuyện đó với ông chồng Cố Đại Dũng của mình.
“Ông định cho đứa nào đi?” Bà cụ cũng có chút buồn rầu.
“Bà muốn cho ai thì cho người đó.” Cố Đại Dũng cảm thấy chuyện này cũng chẳng to tát gì.
“Thật ra thì tôi muốn để nhà thằng Tư đi, nhưng lại sợ thằng Cả với thằng Ba mất lòng.” Miêu Tú Cúc cảm thấy chuyện này rất khó xử.
Thằng hai không biết nhiều chữ, có lẽ cũng biết mình không có tư cách đi. Nhưng dù gì thằng Cả và thằng Ba cũng từng đi học, biết chữ, không để chúng đi, chúng sẽ không vui.
Nhưng trong đầu bà ấy vẫn muốn để thằng Tư đi.
Từ nhỏ thằng Tư đã nhanh trí, có suy nghĩ, học tới cấp hai mới thôi có văn hóa nhất, huống chi mấu chốt là…
Miêu Tú Cúc luôn cảm thấy cơ hội này là do Phúc Bảo mang tới. Lý Minh Thuyên thương đứa bé Phúc Bảo là trẻ mồ côi không nhà để về, cũng nhớ đến Phúc Bảo. Lần này Trần Hữu Phúc viết tài liệu cũng hơn phân nửa vì là bọn họ nhận nuôi Phúc Bảo mới có. Nếu không có Phúc Bảo, làm gì có cơ hội ấy chứ?
Miêu Tú Cúc cho rằng việc thiên vị Phúc Bảo chẳng có gì sai cả. Phúc Bảo là đứa có phúc mang tới điều lành cho nhà mình.
Nhưng chuyện đó cũng không nói rõ ra được. Nếu như nói rõ, chuyện này mà bị truyền đi thì không chỉ khiến người ta ghen tị đỏ mắt, mà cũng sợ vợ Nhiếp Lão Tam làm loạn lên. Dù sao nhà họ Nhiếp cũng đã nuôi Phúc Bảo bốn năm, lỡ như bọn họ mặt dày mày dạn muốn cướp con bé thì sao?
“Chuyện này cũng không có cách nào cả, bà tính đi. Thật ra thì chỉ có một giải thưởng thôi, bốn đứa con cho một đứa đi thì đứa khác sẽ không vui.” Mặc dù là người hiểu chuyện nhưng Cố Đại Dũng cũng biết một gia đình lớn có mấy đứa con trai, con mình thì không sao nhưng con dâu sẽ so đo.
Bình thường ngay cả chuyện tôi ăn ít hơn anh một miếng cũng phải tính, chứ nói gì đến chuyện lớn này.
“Được rồi, chuyện này nghe theo ý trời đi!” Miêu Tú Túc đau xót đưa ra quyết định, bà cụ đã nghĩ ra một cách.
Rút thăm.
Ngày hôm sau, khi Miêu Tú Cúc tuyên bố chuyện này cho bốn đứa con trai, tất cả đều không có ý kiến gì, chỉ có Ngưu Tam Ny bất đắc dĩ nhìn chồng mình: “Vệ Dân, hay là anh đừng rút thăm nữa anh cũng không biết chữ…”
Cố Vệ Dân nghĩ cũng phải nên chủ động rút lui: “Các anh rút đi.”
Thấy thế, Thẩm Hồng Anh lập tức cười ra mặt: “Ối, chú không rút à, thế thì tiếc quá.”
Thấy cô ấy cười như vậy, Ngưu Tam Ny cảm thấy thật đau mắt.
Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy đã bớt đi một đối thủ cạnh tranh thì cũng vui vẻ, nhưng cô ấy cũng không làm giống như Thẩm Hồng Anh. Cô ấy nhỏ nhẹ nói: “Mọi người nói xem Vệ Đảng có rút lui luôn không? Anh ấy cũng không biết nhiều chữ.”
Nhìn bộ dạng mèo khóc chuột của bà ấy, Ngưu Tam Ny bĩu môi, thật buồn cười.
Nghe xong, Miêu Tú Cúc gật đầu: “Được, vậy Vệ Đảng cũng rút lui luôn đi, chỉ Vệ Quốc và Vệ Đông bắt thăm thôi.”
Lưu Chiêu Đệ hoảng hốt, kêu lên: “Chuyện này không thể được!”
Cô ấy như vậy, mấy chị em dâu khác đều không nhịn được cười.
Miêu Tú Cúc khẽ liếc cô ấy: “Có chuyện thì nói muốn cái gì thì nói ra, đừng có mà làm bộ làm tịch, nghe mà khó chịu.”
Cố Vệ Quân tức giận trợn mắt nhìn Lưu Chiêu Đệ, quá mất mặt.
Lưu Chiêu Đệ đỏ mặt đến tận mang tai, há miệng mãi không nói ra được câu nào. Tất nhiên cô ấy cũng không muốn rút lui chỉ làm bộ khách sáo thôi, ai ngờ Miêu Tú Cúc lại châm chọc một câu, quá đau lòng.