Miêu Tú Cúc đang bưng một cái mẹt đựng đầy các loại đậu từ trong nhà bước ra, định tranh thủ thời tiết đẹp nhặt nhạnh một chút, vừa ngước mắt đã trông thấy Trần Hữu Phúc: “Hữu Phúc, sao lại rảnh rỗi đến nhà chúng tôi thế? Trong bếp có hầm cháo gạo kê đấy, cậu có ăn chút không?”
Trần Hữu Phúc vội lắc đầu: “Bác ơi, hôm nay cháu đến đây không phải để ăn cháo, cháu tới để báo một chuyện cực kỳ vui.”
Miêu Tú Cúc: “Chuyện gì thế?”
Trần Hữu Phúc vừa tới, những người khác trong gia đình từ già đến trẻ ai nấy đều nhìn sang.
Trần Hữu Phúc bật cười ‘ha ha’: “Lần trước cháu có nhắc đến gia đình năm tốt tiên tiến của thành phố, danh sách đã phát xuống rồi, đã quyết định là nhà chúng ta, nhà mình là gia đình ba tốt tiên tiến của thành phố!”
Anh ta nghĩ mà cảm thấy vui vẻ: “Chỉ tiêu này được trao cho nhà họ Cố chúng ta, mọi người có vui không?”
Mấy ngày nay thỉnh thoảng Miêu Tú Cúc cũng nghe người ta nhắc đến chuyện này, nhưng không để tâm cho lắm. Bởi vì bà ấy biết đây là một vinh dự lớn lao, cảm thấy chắc chắn không tới lượt nhà mình, ai ngờ bây giờ lại trở thành sự thật?
Bà ấy lập tức cười tít mắt: “Vui chứ, vui chứ đây là một chuyện tốt, cực kỳ tốt! Ôi Hữu Phúc cậu mau ngồi xuống!”
Nói xong lại bắt đầu hô lên với Bảo Ni: “Con mau vào nhà lấy cá muối giấu trong nhà chúng ta ra đây cho chú mang về.”
Trần Hữu Phúc vội vàng lắc đầu xua tay: “Bác ơi, đừng, đừng lấy cái đó ra. Chúng cháu là đến làm việc công, không thể nhận một đồng một cắc nào của dân chúng. Hơn nữa, chuyện này cũng là do lãnh đạo công xã người ta yêu cầu cháu viết tài liệu dựa theo tình hình của gia đình chúng ta rồi nộp lên trên, để người ta xét duyệt.”
Miêu Tú Cúc lại nhất quyết kêu Bảo Ni xách một con cá muối, nhét cho Trần Hữu Phúc.
Trần Hữu Phúc ngại ngùng chỉ đành nhận lấy, lúc này mấy người đàn ông nhà họ Cố cũng xúm lại, tò mò hỏi han về chuyện này. Anh ta nhanh chóng nói kể lại đầu đuôi câu chuyện gia đình năm tốt này cho họ nghe.
Cuối cùng Trần Hữu Phúc cười nói: “Gia đình các anh chuẩn bị một chút, xem chọn ra một người qua đó lĩnh thưởng, đến lúc ấy còn phải tham gia một chuyến tham quan học tập trong thành phố.”
Tham quan học tập? Đi đến thành phố để nhận thưởng?
Đôi mắt của tất cả thành viên trong nhà họ Cố có mặt ở đó đều sáng ngời.
Trần Hữu Phúc dứt khoát nói với mọi người về chuyện trong thành phố một lần nữa: “...Cần phải ngồi xe buýt vào thành phố, cũng có thể tham quan nhà máy, vào lớp học tập nghe các thầy cô giáo giảng bài, còn chiếu phim cho chúng ta xem, dạy hát và học những tư tưởng tinh thần tuyên truyền mới nhất.”
Cả nhà họ Cố chăm chú lắng nghe.
Miêu Tú Cúc cau mày, trong lòng chợt nghĩ đến một câu hỏi: “Chi phí đi lại trong thành phố thì phải làm sao? Ăn uống ngủ nghỉ ở đây thế?”
Đó không phải là một khoản chi phí nhỏ!
Trần Hữu Phúc cười ‘hì hì’: “Bác ơi để bác lo lắng rồi...đây công xã cử tới thành phố học tập cho nên đều sẽ do công xã chi trả bao gồm tiền đi lại, đến thành phố rồi thì bên đó sẽ lo việc ăn ở còn nhận được phần thưởng nữa.”
Miêu Tú Cúc vừa nghe thất không cần mình bỏ chi phí đi lại, lập tức vui vẻ: “Vậy thì tốt quá!”
Sau khi tiễn Trần Hữu Phúc rời khỏi, anh em nhà họ Cố thì không sao ai nấy đi làm việc của mình, nhưng vẻ mặt của đám con dâu lại có chút vi diệu.
Ngưu Tam Ny ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài thườn thượt: “Tính cách Vệ Dân quá nhút nhát, cũng không biết chữ e rằng không thể đi được rồi.”
Khi còn nhỏ hoàn cảnh gia đình trong nhà của Cố Đại Dũng cũng khá giả, lúc ấy muốn cho các con mình đi học ở trường tư thục. Từ nhỏ Cố Vệ Dân không yêu thích học tập, nghe nói bị Cố Đại Dũng đánh cho mới đến trường tư thục học được ba ngày. Sau đó chỉ thuộc được mỗi câu “nhân chi sơ tính bổn thiện” rồi không lại bước vào cổng trường tư thục thêm một lần nào nữa.
Ngưu Tam Ny nghe nói tới thành phố tốt như vậy, tất nhiên cũng mong chờ, nhưng nghĩ đến tình huống kia của Cố Vệ Dân, một chữ bẻ đôi cũng không biết tới đó rồi lạ nước lạ cái. Vì vậy cô ấy biết không có cơ hội đành bất đắc dĩ nói: “Mấy người tranh đi thôi, cơ hội tốt như vậy.”
Hai mắt Thẩm Hồng Anh lại sáng ngời, háo hức muốn thử: “Vệ Quốc biết chữ. lên thành phố chắc không có vấn đề gì. Anh ấy có thể lo liệu được nhưng tất nhiên còn tùy thuộc vào ý của ba mẹ nữa...”
Nói xong cô ấy lén nhìn thoáng qua Miêu Tú Cúc, mong rằng bà ấy có thể lên tiếng.
Lưu Chiêu Đệ nghe thấy vậy, bàn tay đột nhiên siết chặt, mong chờ nhìn Miêu Tú Cúc.