Chính vì thế vợ của Nhiếp Lão Tam liên tục gây sự, ngày nào cũng kêu ca phàn nàn. Trần Hữu Phúc không còn cách nào khác đành phải đến tận cửa làm công tác tư tưởng mấy lần, lại giúp chi trả một ít chi phí chữa bệnh, hơn nữa còn bắt anh cả nhà họ Nhiếp bỏ ra một ít, lúc này mọi chuyện mới coi như ổn thỏa.

Vợ Nhiếp Lão Tam vẫn không hài lòng với chuyện này: “Là ai hại con tôi chứ?”

Trần Hữu Phúc khổ sở trong lòng, làm trưởng đại đội quả là không dễ dàng mà. Bề ngoài thì cũng là một quan chức quản lý một đại đội sản xuất, nhưng thật ra là đang phục vụ nhân dân. Đôi khi chạy chỗ này chỗ kia còn phải bồi thêm lương thực của chính mình vào đó nữa. 

Mà trong lúc anh ta đang sầu lo về chuyện của gia đình Nhiếp Lão Tam, cuối cùng cũng có một chuyện vui mừng xảy ra. Cuối cùng danh ngạch đăng kí gia đình năm tốt tiên tiến thuộc thành phố của nhà họ Cố đã được chốt, người bên trên đã đưa ra thông báo nói rằng đã được chấp thuận rồi.

Trần Hữu Phúc nghe thấy tin này, trực tiếp đạp xe như bay từ công xã trở về đại đội sản xuất, sau đó vứt xe đạp lại chạy đến nhà họ Cố.

Ai ngờ chạy được nửa đường thì tình cờ trông thấy vợ Nhiếp Lão Tam đang dẫn Sinh Ngân đi tới phía này, anh ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt mừng rỡ, bày ra vẻ bình tĩnh nghiêm túc.

Vợ Nhiếp Lão Tam: “Ôi, trưởng đại đội, anh phấn khích như vậy là có chuyện vui gì sao?”

Trần Hữu Phúc biết vợ Nhiếp Lão Tam có hiềm khích với nhà họ Cố, làm sao dám nhắc đến chuyện của gia đình năm tốt kia chứ, anh ta chỉ nói một cách qua loa lấy lệ: “Chẳng phải là tôi vừa mới trở về sau cuộc họp ở công xã hay sao, đang định đi thăm từng nhà đây.”

Vợ Nhiếp Lão Tam: “Vậy ư, sao không thấy anh đến nhà tôi thế?”

Trần Hữu Phúc: “...”

Tôi tới nhà cô để làm gì? Gần đây tôi chạy tới nhà cô còn ít hay sao?

Trong lòng Trần Hữu Phúc khổ mà không nói được.

Sinh Ngân đang đứng bên cạnh cau mày lại, nghĩ tới dáng vẻ vội vàng lúc nãy của Trần Hữu Phúc, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó chợt hiểu ra.

Đây là đang đi báo tin nhỉ? Trong thành phố đã gửi thông báo xuống, gia đình năm tốt tiên tiến đã được xét duyệt.

Sinh Ngân biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhà họ Cố sẽ vui mừng đến phát điên. Người nhà họ sẽ đến thành phố học tập bồi dưỡng, được cài hoa râm bụt tặng bằng khen, mở mang kiến thức.

Tất cả những điều này từng thuộc về nhà họ Nhiếp là ba mình đã trải qua, nhưng bây giờ đổi thành nhà họ Cố.

Sinh Ngân nhìn Trần Hữu Phúc chăm chú, nhưng trong lòng lại nghiền ngẫm rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu vậy? Trong cuốn sách này, chẳng phải nhà họ Nhiếp hẳn nên thuận buồm xuôi gió từng bước trở nên giàu có từ đây chứ nhỉ? Sao tất cả mọi thứ thuộc về nhà họ lại biến mất chứ?

Sinh Ngân nhớ lại dáng vẻ Lý Minh Thuyên nắm tay Phúc Bảo ngày hôm đó, rốt cuộc con bé đã dùng cách gì nhỉ?

Nó còn nhỏ như vậy, đã nói những gì và dùng cách nào để đả động được một nhân vật như Lý Minh Thuyên? Hơn nữa tại sao khiến anh ấy dắt tay nó với vẻ mặt âu yếm như vậy?

Còn có sao Trần Hữu Phúc này cũng rất quan tâm chăm sóc cho Phúc Bảo?

Phúc Bảo nó rất tâm cơ.

Sinh Ngân nghiến răng nghiến lợi, chợt nghĩ tới chuyện mình bị Phúc Bảo lừa nên rời vào vùng đầm lầy kia.

Nó thế mà lại làm giở mánh khóe như vậy để lừa mình, khiến mình suýt chút nữa đã mất mạng.

Lòng dạ thật độc ác.

Trần Hữu Phúc nghe vợ Nhiếp Lão Tam kể lể với anh ta, lại nhắc tới nhà cô ta đáng thương ra sao. Bây giờ đàn ông trong nhà cô ta mới miễn cưỡng xuống được giường vẫn chưa thể đi làm công việc nặng nào cả, nước mắt nước mũi giàn giụa. Anh ta nghe mà da đầu tê dại, chỉ đành gắng gượng ứng phó, tìm cách thoát thân. Ai ngờ đúng lúc này lại tình cờ trông thấy ánh mắt Sinh Ngân đang quan sát mình.

Cái nhìn đó...

Trần Hữu Phúc sửng sốt, vội vàng nhìn kỹ lại, nhưng thời điểm nhìn sang lại thấy tất cả đều bình thường không có gì đặc biệt, chỉ là bé gái như bao đứa trẻ khác.

Trần Hữu Phúc nghĩ có lẽ là mình nhìn lầm rồi, lại lấp liếm qua loa với vợ Nhiếp Lão Tam, cuối cùng cũng cắt được đuôi, vội vàng tới nhà họ Cố.

Khi anh ta đến nhà họ Cố, chỉ thấy cả nhà người ta vô cùng bận rộn, tuy rằng người đông nhưng lại nề nếp đâu ra đó. Ngay cả lũ trẻ đứa thì cho gà ăn, đứa thì quét dọn hay giúp đỡ bê đồ.

Trần Hữu Phúc than thở: “Tuy nhà họ Cố nghèo nhưng thoạt nhìn đúng là những ngày này trải qua cũng có ý vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play