Lưu Quế Chi đi vào nhà, buồn bực hoa tay múa chân hỏi Miêu Tú Cúc đã xảy ra chuyện gì?;
Miêu Tú Cúc cũng cảm thấy rất giận: “Hai đứa con dâu ngốc kia đúng là không có phúc hưởng mà, không ăn được cá nên mới bị tiêu chảy đấy! Con nói xem có con dâu nào như vậy không, người ta ăn cá thì khen ngon, hai đứa nó ăn vào thì tiêu chảy, đúng là mất mặt mà! Chưa vui vẻ được mấy hôm đã phải tốn tiền mua thuốc cho hai đứa nó rồi!”;
Lưu Quế Chi nghe xong cũng không dám có ý kiến gì nhanh chân chạy qua nhà bếp làm việc. Miêu Tú Cúc nhìn thấy Phúc Bảo thì tâm trạng lập tức tốt lên, kêu bé lại gần rồi ôm bé ngồi trên chân mình: “Phúc Bảo ngoan, bà vừa nhìn đã biết Phúc Bảo là đứa trẻ có phúc mà.”;
Bà ấy bẻ cục kẹo sữa ra làm hai, một nửa cho Cố Thắng Thiên còn một nửa cho Phúc Bảo, nói nhỏ với hai đứa: “Đừng để cho mấy anh chị biết, ăn nhanh đi.”;
Ánh mắt Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên sáng ngời, mỗi người nhận một nửa cục kẹo bỏ vào miệng ăn, kẹo sữa vừa thơm vừa ngọt, vị sữa nồng đậm ăn rất ngon, Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên đều âm thầm vui vẻ, ngoan ngoãn nằm trong lòng Miêu Tú Cúc.
Miêu Tú Cúc nghĩ thầm, chẳng lẽ là do hai đứa con dâu xui xẻo kia nói xấu sau lưng Phúc Bảo cho nên mới không có phúc ăn cá!;
Đáng lắm mà!;
Ngày hôm sau Miêu Tú Cúc lại xách hai con cá qua chỗ Trần Hữu Phúc, nói là cho anh ta nếm thử, Trần Hữu Phúc thấy có cá đương nhiên rất thèm nhưng đầu tiên cũng phải phổ biến các loại quy định hiện hành là sau này không được bắt cá này nọ, sau đó thì mới vui vẻ nhận lấy.;
Miêu Tú Cúc tính toán một chút sau đó chia cho ông cụ Trần goá vợ ở cách vách một con, sau lại cho mấy người hàng xóm thân thiết như bà nội Hồ mấy con. Còn lại thì để dành trong nhà ăn, thi thoảng có thể làm mấy con ăn cơm, tuy rằng không thể ăn thỏa thích như bữa đầu tiên nhưng lâu lâu mọi người cũng có một chút thịt cá ăn cho đỡ thèm thì cuộc sống qua ngày đẹp khỏi phải bàn rồi.;
Chỉ có Thẩm Hồng Anh và Lưu Chiêu Đệ ban đầu còn không tin ăn thử mấy miếng cá, ai dè cái bụng vừa mới đỡ lại bắt đầu ‘xả’, hơn nữa còn ‘xả’ đến không có điểm dừng.;
Cuối cùng hai người kia cũng chấp nhận số phận: “Chúng tôi số khổ quá mà, trời sinh không có phúc hưởng, sao lại không thể ăn cá được chứ.”;
Vì thế hai người chỉ có thể trơ mắt ra nhìn những người khác ăn cá uống canh, còn mình thì chỉ có thể ngửi mùi gặp bánh bột ngô rồi uống mấy hớp cháo gạo lứt, thèm đến sắp khóc luôn rồi. Nhưng mà có thể trách ai chứ, chỉ có thể trách bản thân không có phúc hưởng mà thôi!
Thời tiết tháng chạp ngày càng trở nên lạnh hơn, công việc đồng áng cũng đã hoàn tất, nam nữ già trẻ của đại đội sản xuất Bình Khê cũng lấy bài ra chơi giải trí khi nhàn rỗi.
Nhưng gia đình họ Cố lại không dám nhàn nhã, Miêu Tú Cúc đã để đám phụ nữ ở nhà khâu đế lót giày, kéo sợi dệt vải, gom góp được một chút lại lén mang ra chợ bán, nếu như không bán được thì đổi lấy một ít lương thực gì đó. Còn đám đàn ông bởi vì bây giờ trời quá lạnh đều đã đóng băng, cho nên không thể bện được chiếu rơm từ lâu, họ đành đến lò gạch tìm vài công việc lặt vặt để làm, làm một ngày người ta có thể chia cho một ít phiếu lương thực, còn đã yêu cầu những người phụ nữ khâu lót đế giày của họ ở nhà, kéo sợi và dệt chúng, tích lũy một ít bí mật và bán chúng ở chợ. Hiện tại trời quá lạnh và có thể đóng băng, lâu lâu không làm được chiếu rơm nên ra lò gạch kiếm vài công việc bình thường để làm, có thể chia phiếu lương thực trong ngày, ít ra cũng có đồng ra đồng vào.
Lũ trẻ thì lên núi tìm rau rừng, rau lê, bạch ngải gì đó trên những ngọn đồi ngày càng trọc lóc như thường lệ, nếu may mắn còn hái được mấy quả táo chua, đào rừng hoặc đào được trứng chim.
Cố Thắng Thiên thích nhất là kéo Phúc Bảo lên núi tìm kiếm, bởi vì cậu phát hiện chỉ cần dẫn theo cô bé, gần như cực kỳ dễ dàng nhặt được trứng chim hoặc một ít táo dại gì đó để ăn.;
Đây là một bí mật, cậu rất ranh ma không nói với ai trong gia đình cả, chỉ vì sợ rằng các anh sẽ dành Phúc Bảo với mình.
Vào mùa đông tháng chạp lạnh giá như thế này, mặc dù thời tiết giá rét nhưng cuộc sống của đại đội sản xuất Bình Khê vẫn yên ả trôi qua, người dân tuy nghèo nhưng cần cù chăm chỉ.
Nếu kể tới việc không hài hòa duy nhất thì hẳn là của hộ gia đình Nhiếp Lão Tam kia. Con gái cô ta rơi vào đầm lầy nên bị cảm lạnh một trận, chạy tới trung tâm y tế trong công xã khám bệnh, theo dõi mấy ngày cuối cùng mới khỏi hẳn, nhưng lại tiêu tốn không ít cũng mất khá nhiều tiền.