Người chị dâu kia cười khúc khích, nói: “Nhiều vậy làm sao ăn hết được, hôm nay làm hai con đủ để mọi người ăn thôi, còn lại để dành ăn từ từ.”;

Lưu Quế Chi cũng không nói gì nữa, mấy chuyện này đã có mấy người trong nhà mẹ đẻ lo rồi.;

Mấy đứa nhỏ vẫn chạy theo nhìn mấy con cá miết, đứa nào cũng lén chảy nước miếng. Cố Thắng Thiên đang miêu tả lại sinh động như thật cho bọn chúng nghe cá ngon như thế nào, khiến cho bọn nhỏ vô cùng ngưỡng mộ, hận không thể lập tức được ăn cá ngay.;

Đến giờ cơm trưa thì hai con cá đã được nấu xong, không phải hầm canh mà là kho tàu. Cá kho đương nhiên thơm ngon hơn cá nấu canh nhiều, nước kho cá thấm vào bên trong thịt cá miếng nào miếng nấy ngon không tả xiết.;

Tuy rằng nhà họ Lưu cũng khá giả nhưng thời đại này ai cũng thiếu ăn thiếu mặc, cho dù nhà họ Lưu không cần phải ăn bột ngô với lương khô nhưng nói đến có thể ăn cá thoải mái như vậy cũng là không thể nào.;

Nhưng mà bây giờ lại có hai con cá lớn như vậy để ăn, ăn đến mức trong miệng toàn là mùi thơm của cá, cuối cùng đến nước cá kho còn bị đám trẻ con lấy bánh bột ngô và lương khô chấm ăn, nói nước này rất thơm, rất ngon.;

Chị dâu cả của Lưu Quế Chi thấy thằng nhóc Thạch Đầu của mình ăn đến say mê thì mắt đỏ lên. Mấy hôm trước con trai đòi ăn cá nhưng mình lại tiếc tiền không mua, sau đó nghĩ lại thấy rất hối hận, không ngờ mấy hôm sau cô em chồng lại xách về đây mấy con lớn, đúng là nghĩ gì được nấy mà.;

Nhưng lúc cô ấy nhìn Lưu Quế Chi lại buông tiếng thở dài: “Quế Chi à, em cũng không hiểu chuyện quá rồi, sao lại mang hết sáu con cá qua đây chứ, không để lại mấy con cho mấy đứa Dược Tiến, Dược Hoa ăn cho chóng lớn, trong nhà cũng có dư giả gì đâu…”;

Lưu Quế Chi mỉm cười xua tay ra hiệu: Nhiều lắm, vẫn còn, chị dâu yên tâm ăn đi.

Mẹ và chị dâu của Lưu Quế Chi đều rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi vì sao.

Cố Thắng Thiên ở bên cạnh giải thích giúp Lưu Quế Chi, sau đó kể lại chuyện ở trong núi bắt được cá, cả nhà họ Lưu nghe được chỉ biết chậc lưỡi: “Còn có chuyện như vậy nữa à, đúng là kỳ lạ thật.”;

Lưu Quế Chi cúi xuống xoa đầu Phúc Bảo, trong lòng cô ấy hiểu hết chỉ là không nói ra mà thôi. Phúc Bảo nhà mình là đứa trẻ có phúc phần, toàn mang vận may về nhà, có được con gái như vậy tin rằng cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Cả nhà ăn cơm xong thì quây quần lại trò chuyện, đêm đó Lưu Quế Chi ở lại nhà mẹ đẻ.;

Mẹ của Lưu Quế Chi rất thích Phúc Bảo nên gọi Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên qua ngủ với bà ấy, trước khi đi ngủ còn lén lấy sữa mạch nha trong tủ ra pha cho hai đứa uống: “Cái này bổ lắm, mỗi đứa uống một ly cho cao lớn.”;

Đến trưa hôm sau Lưu Quế Chi mới dẫn Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên về nhà chồng, trong sọt tre còn có sữa mạch nha và bánh trứng gà mà mẹ cô ấy lén đưa, nói là cho Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên ăn cho bổ.;

Lưu Quế Chi cảm thấy hôm nay là ngày tốt cho nên đi đường cũng vui vẻ nhanh nhẹn hơn nhiều, nhưng không ngờ vừa mới đi đến dốc sườn ở chỗ cửa thôn thì đã nghe bà nội Hồ đang phơi nắng kêu lại: “Quế Chi trở lại rồi đấy à, nhà cháu xảy ra chuyện rồi kìa.”;

Lưu Quế Chi vừa nghe thì giật mình, ngạc nhiên nhìn bà nội Hồ.;

Bà nội Hồ xắn tay áo nói: “Nghe nói hôm qua chị dâu cả và chị dâu hai nhà cháu định đi về nhà mẹ đẻ, nhưng không biết sao vừa mới đi được nửa đường thì đột nhiên lại bị tiêu chảy đến không đi nổi nữa, sau đó quay trở về nhà rồi, nghe nói từ hôm qua đến giờ còn chưa hết đâu, anh chồng cháu đã qua trung tâm y tế lấy thuốc trị tiêu chảy rồi, không biết có đỡ chưa nữa.”;

Lưu Quế Chi nghe vậy thì khó hiểu, sao đang yên đang lành sao hai người kia lại bị tiêu chảy chứ?;

Bà nội Hồ: “Ai biết đâu, có thể là ăn nhầm đồ bậy bạ gì rồi?”;

Ăn bậy bạ ư?;

Lưu Quế Chi nghĩ nát óc cũng không ra, bình thường đều là ăn bột ngô, khoai lang đỏ khô và cao lương các loại cũng không có gì đặc biệt mà, nếu nhắc đến thứ lạ đã ăn gần đây thì chỉ có cá thôi!;

Nhưng mà cả nhà đều ăn sao chỉ có chị dâu cả và chị dâu ba bị tiêu chảy chứ?;

Lưu Quế Chi không dám chần chừ nữa nhanh chóng dẫn Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên chạy về nhà, vừa vào đến cửa thì đã nghe Thẩm Hồng Anh ở trong phòng phía đông kêu lên “Ui cha, ui cha” sau đó từ trong phòng chạy ra nhà xí.;

Trùng hợp là Lưu Chiêu Đệ cũng đang muốn đi nhà xí, hai người tranh giành nhau một lúc cả hai cùng vào trong, bên trong nhanh chóng bốc ra mùi hương kỳ lạ.

Mấy đứa trẻ ngửi thấy bịt mũi chạy đi mất.;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play