Mẹ của Nhiếp Đại Sơn chỉ thẳng vào mặt vợ Nhiếp Lão Tam mà mắng, mắng đến khí thế ngất trời, mắng đến không kịp nghỉ xả hơi, từ ngữ thô tục nào cũng dùng qua một lần. Vợ Nhiếp Lão Tam bị mắng đến nghẹn đỏ mặt, cũng muốn mắng lại lắm nhưng mẹ của Nhiếp Đại Sơn mắng câu nọ tiếp câu kia không có kẽ hở, cô ta muốn chen vào cũng không được, cuối cùng tức đến dận chân hét lên: “Lẽ trời ở đâu, lẽ trời ở đâu…”
Mẹ Nhiếp Đại Sơn: “Hừ, lẽ trời? Cô biết lẽ trời là cái gì? Tôi còn chưa nói cô mà cô đã muốn nói lẽ trời với tôi, từ lúc cô ngược đãi Phúc Bảo người ta thì lương tâm của cô đã bị chó gặm rồi, con gái xảy ra chuyện cũng đáng lắm!”;
Những người xung quanh nghe vậy đều muốn cười nhưng nhanh chóng nhịn lại.;
Vợ Nhiếp Lão Tam nghẹn lời, suy nghĩ một lúc mới ào một tiếng khóc thét lên: “Trời ơi cuộc sống khó khăn quá mà… Không sống nổi nữa mà!”
Mới sáng sớm Lưu Quế Chi đã diện bộ đồ sạch sẽ nhất của mình, sau đó sửa soạn cho Cố Thắng Thiên và Phúc Bảo chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.;
Trong ba đứa con trai thì Cố Dược Hoa và Cố Dược Tiến lớn nhất, ăn cũng mạnh hơn, cho nên Lưu Quế Chi ngại mang có vài con cá về mà còn dẫn theo bốn miệng ăn về nên chỉ dẫn Cố Thắng Thiên và Phúc Bảo cùng về thôi.;
Cô ấy chuẩn bị xong vừa ra khỏi phòng mình thì nhìn thấy Cố Vệ Đông đang lấy một sợi dây cỏ cột sáu con cá chép vào sau đó để vào trong sọt tre, còn cẩn thận lót ít cỏ khô bên ngoài sọt để tránh cho người khác nhìn thấy cá. Lưu Quế Chi thấy chồng mình chu đáo như vậy, chuyện gì cũng suy nghĩ cho mình thì rất cảm động, cười với anh ấy một cái rồi dùng cử chỉ tay nói với anh ấy.;
Cố Vệ Đông: “Anh hiểu mà, nếu như trễ quá thì em cũng đừng về vội làm gì, tối để cho Dược Tiến và Dược Hoa làm bài tập.”;
Lưu Quế Chi gật đầu, lại “nói” thêm vài câu sau đó dẫn Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên đi qua bên đại đội sản xuất Hồng Kỳ, lúc đi rất cẩn thận không để cho ai nhìn thấy, đi đến đường lớn ngoài thôn thì thoải mái hơn nhiều, thậm chí Lưu Quế Chi còn bật cười một tiếng trong miệng nhỏ đến không ai nghe thấy.;
Phúc Bảo ngẩng đầu lên nhìn Lưu Quế Chi, thấy mẹ vui vẻ như vậy cô bé cũng cười theo. Cô bé thích Lưu Quế Chi vui vẻ, thấy mẹ vui vẻ bé còn hạnh phúc hơn bản thân mình vui vẻ nữa.;
Mẹ con ba người bước đi thoăn thoắt không lâu sau đã đến đại đội sản xuất Hồng Kỳ, bởi vì trên lưng Lưu Quế Chi cõng sọt tre nên người đi đường nhìn thấy rất hiếu kì, có một bà cụ xắn tay áo phơi nắng rảnh rỗi không có gì làm hỏi thăm: “Quế Chi à, đem thứ gì tốt về nhà cho mẹ đấy?”;
Lưu Quế Chi cười để sọt tre xuống.;
Có người chạy đến nhìn vào sọt hô lên: “Ái chà, là mang cá về à!”;
Phúc Bảo thấy vậy, dùng giọng điệu ngây thơ trong trẻo nói: “Ba cháu lên núi bắt được mấy con cá, kêu mang về đây cho ông bà ngoại ăn thử ạ.”;
Mọi người nghe giọng thì ngạc nhiên nhìn Phúc Bảo. Cũng có người nghe nói con gái nhà họ Lưu nhận nuôi một đứa con gái, bây giờ nhìn thấy Phúc Bảo thì hiểu ra rồi.;
“Bé con này thông minh quá, nói chuyện cũng rất dễ nghe nữa.”;
Giọng trẻ con non nớt dễ thương, lời nói ra cũng rành mạch rõ ràng lập tức khiến nhiều người hâm mộ, tuy nói con rể nhà họ Lưu hơi nghèo nhưng mà lại rất hiếu thảo với cha vợ, bắt được mấy con cá là vội vàng đưa qua đây hết.;
Trong những tiếng khen ngợi của mọi người, Lưu Quế Chi đi về nhà mẹ đẻ của mình, sau khi vào nhà thì cô ấy lấy sáu con cá ra, con nào cũng béo, hôm qua lại được nuôi trong lu nước nên bây giờ vẫn còn tươi rói. Mấy đứa trẻ trong nhà chạy ra xem thấy cá đều chảy nước miếng: “Cá… Cá to quá đi!”;
Mẹ của Lưu Quế Chi cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Ôi trời, ở đâu ra cá to thế này?”;
Cố Thắng Thiên đứng kế bên kêu một tiếng bà ngoại, nói là mình bắt được ở trên núi.
Lúc này mấy người chị dâu cũng đã đi ra tới, ai nhìn thấy cá cũng ngạc nhiên, vui vẻ hỏi: “Mấy hôm trước chị có đi họp chợ, nhìn thấy họ bán cá nhưng nhỏ hơn mấy con này nhiều, vậy mà lại bán bốn mao tiền một cân, bộ đi ăn cướp à, thằng nhóc Thạch Đầu cứ la hét đòi ăn hoài nhưng chị còn chưa kịp mua đấy, không ngờ hôm nay Quế Chi đã tới cho cá rồi, lại còn tận mấy con to nữa chứ.”;
Lưu Quế Chi nghe người chị dâu kia nói vậy cảm thấy cả đời mình chưa từng xa xỉ như thế này bao giờ, cô ấy để mấy con cá lên kệ bếp gọn gàng rồi ra hiệu với người chị dâu kia xem làm món gì ăn đi.;