Lửa trong bếp liếm lên mép đáy nồi, Phúc Bảo chậm rãi ăn thịt thỏ thơm ngào ngạt, đột nhiên nhớ tới khi còn bé. Lúc đó còn cô còn rất nhỏ, cũng ở nhà Nhiếp lão tam nhóm lửa, cũng là cái bếp giống như thế này, cũng lấy cây cời lửa như bây giờ.
Lúc ấy, cô đói bụng.
Sau đó tới nhà họ Cố, cũng từng giúp đỡ nhóm lửa, bà nội thương cô, sẽ lén lút nhét vào miệng cô miếng bánh bột ngô, hoặc là cục kẹo, hay là lén cho cô ăn vụng trứng gà. Lúc ấy, trứng gà và bánh bột ngô đã là rất quý, sau khi ăn xong trong lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Bây giờ cô đã trưởng thành rồi, trứng gà không thiếu, kẹo cũng không hiếm, sau khi nhận lại mẹ ruột lại càng được nhiều người yêu thương, muốn ăn cái gì là có cái đó. Miếng thịt thỏ lớn như vậy có thể thoải mái mà ăn, ăn đến trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Phúc Bảo tự nghĩ tự cười, nghĩ cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, mọi người đều như vậy.
Lúc cô đang còn tự cười thì nghe sau lưng có tiếng động, còn tưởng là Miêu Tú Cúc đi rồi quay lại, nên quay lại cười nói: “Bà nội, thịt thỏ này hầm mềm lắm rồi, răng yếu cũng ăn được đấy, bà nếm thử đi... “
Đang nói thì tự dưng ngừng lại, vì cô bỗng cảm thấy không đúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT