Ninh Tuệ Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Định Khôn và con gái mình xứng đôi, còn sau này mình có được nhờ hay không thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là con gái được hạnh phúc, chỉ cần con gái sống tốt làm gì bà cũng đồng ý.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện chậm rãi trở về, trên đường đi đôi khi sẽ gặp được nấm rừng gì đó, Ninh Tuệ Nguyệt sẽ hái nấm và một ít rau rừng.
Trùng hợp là dọc đường đi gặp được rất nhiều nấm rừng to béo, thậm chí còn gặp được gà rừng, hoẵng con, thỏ hoang gì đó, ban đầu mọi người cũng không để ý lắm, Vu An Dân cũng gặp thì bắt, nhưng dần dần phát hiện đám gà rừng kia giống như tự dâng lên vậy, dễ dàng bị ông bắt được.
Lúc ông nhét một con gà rừng đang giãy đành đạch vào tay Ninh Tuệ Nguyệt, Ninh Tuệ Nguyệt tỏ vẻ có thể hầm canh gà rừng cho mọi người ăn, thì Vu An Dân cũng lên tinh thần lại đi bắt thỏ hoang tiếp.
Thỏ hoang cũng rất dễ bắt, chạy theo vài bước là bắt được.
Vu An Dân than thở: “Mấy con thú hoang dã trong núi đều không sợ người nhỉ!”
Bắt con nào dính con nấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT