Phúc Bảo kích động chạy đến vuốt ve cành khô cây hạnh cây hạnh già, mừng rỡ nói với Tiêu Định Khôn: “Anh Định Khôn, cây hạnh còn sống! Vậy mà nó vẫn còn sống này!”
Am ni cô ngày xưa đã bị thời gian chôn vùi trong đống phế tích, nhưng cây hạnh chính tay lão am chủ vun trồng lại còn sống, gợi lên trong tâm trí Phúc Bảo đoạn thời gian ngắn ngủi mà an ổn trong am ni cô.
Tiêu Định Khôn cười: “Cây hạnh vốn có sức sống rất mãnh liệt.”
Nhà họ Vu có vài người đứng xung quanh am ni cô nhìn trước nhìn sau, còn vài người lại đứng ở chỗ cao nhìn xuống dãy núi phía dưới, Vu An Dân nhớ tới nơi mình đã từng đóng quân ở núi Đại Cổn Tử, chỉ vào một nơi ở xa xa nói: “Lúc đó tôi đã đóng quân ở chỗ kia đấy.”
Ông ta nhìn hẻm núi Sơn Thế, đột nhiên hiểu ra, năm đó phản đồ kia có lẽ là chạy thoát từ chỗ đóng quân đi thẳng đến hướng bắc, còn ông ta lúc ấy cũng đuổi theo con đường kia nhưng trời xui đất khiến thế nào không biết mà đi sai rồi.
Thậm chí ông ta còn còn đã từng đi qua hẻm núi chỗ am ni cô này.
Nói cách khác, rất có thể ông ta đã từng đi qua chỗ con gái mình mất tích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play